Bởi vậy cô đi vài bước rồi bỗng dưng “phịch” một cái, nằm ườn ra trên giày da của Bùi Dữ, tuyệt không nhúc nhích.
Bùi Dữ nhướn mày, liếc qua giá trưng bày một vòng, sau đó chọn lấy một cây gậy có quả cầu màu hồng nhạt, ngồi xổm xuống đưa cho nàng xem.
“Cái này có thích không?”
Ôn Xu “hừ” một tiếng, ánh mắt lại dán chặt theo quả cầu chạy qua chạy lại. Cuối cùng vẫn không cưỡng lại được bản năng mèo, vụng về nhào tới bắt quả cầu. Nhưng tay ngắn chân ngắn, cô vồ thế nào cũng không bắt được.
Bùi Dữ kiên nhẫn chơi cùng cô một lát, chờ cô mệt rồi, mới tiếp tục dạo thêm một vòng, thấy không còn món nào khiến Tiểu Miêu thích nữa thì ôm cô về nhà.
Vài ngày sau đó, Ôn Xu sống cuộc đời mèo con vô ưu vô lo. Mỗi ngày tỉnh dậy là có đồ ăn, đi được vài bước thì được Bùi Dữ ôm vào lòng xoa lông. Ngoại trừ việc tắm rửa khiến cô hơi xấu hổ và kháng cự nhẹ, còn lại tất cả đều rất tốt đẹp.
Nhưng cuộc sống yên bình đó chẳng kéo dài được lâu. Một tuần sau, Bùi Dữ bắt đầu dẫn cô đi ra ngoài mỗi ngày, từ sáng sớm tới tối mịt, dạo khắp nơi có liên quan tới buôn bán.
Lại một buổi sáng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, Ôn Xu đã bị Bùi Dữ ôm vào lòng, vội vã rời khỏi nhà.
Ôn Xu mơ màng kêu một tiếng, được anh nhẹ nhàng xoa đầu dỗ dành, rồi lại thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng rõ. Ôn Xu mở mắt, phát hiện bọn họ đang ở trong một nhà kho chất đầy thùng lớn, bên trên đều in chữ “Đồ hộp”.
Đôi mắt mèo của Ôn Xu sáng bừng lên, “Meo ô ~”
Đây là chuẩn bị đồ hộp cho cô sao?
Bùi Dữ nghe thấy tiếng kêu, cúi đầu xoa đầu cô, lấy ra một thanh snack cho mèo đút cho cô ăn, “Ăn chút đồ lót bụng trước, lát nữa sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho em.”
Ôn Xu cực kỳ vui vẻ, dùng hai chân mèo ôm tay anh, đưa miệng lên gặm snack. Cặp chân sau còn giẫm lên cánh tay rắn chắc của anh, toàn thân nhỏ bé chẳng to hơn cánh tay anh là bao.
Nhưng lúc này Bùi Dữ không có tâm trí thưởng thức sự đáng yêu của cô. Anh đang kiểm tra lại hàng hóa trong kho, tất cả đều là vật tư mà anh gom được mấy ngày qua, kho nằm ở ngoại ô, trước khi dị năng của anh thức tỉnh, chỉ có thể tạm cất ở đây.
Ôn Xu vừa ăn snack vừa đánh giá nhà kho, nơi này quá rộng, đống thùng kia xếp dài tít tắp không thấy điểm cuối.
Cô chớp chớp mắt đầy nghi hoặc, chủ nhân chuẩn bị nhiều đồ hộp như vậy để làm gì?
Có lẽ ánh mắt cô quá rõ ràng, Bùi Dữ bỗng đưa tay bế bổng cô lên, mỉm cười: “Tiểu Miêu đời này không có ký ức gì, nhưng tôi biết em nghe hiểu tôi nói chuyện, đúng không?”
So với kiếp trước, đời này Tiểu Miêu thông minh hơn nhiều. Gọi thì có phản ứng, cử chỉ linh hoạt nhanh nhẹn. Tuy chỉ là một con mèo, nhưng trong mắt Bùi Dữ, cô giống như đứa trẻ ba bốn tuổi — thông minh, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Giọng anh vẫn tự nhiên, ánh mắt dịu dàng, nhưng với Ôn Xu mà nói, những lời này nghe xong khiến cô choáng váng cả đầu. Cả người cô xù lông lên, như biến thành cục bông.
Cứu mạng!
Không phải sau thời kiến quốc, động vật không được phép thành tinh sao?
Sao anh có thể nói ra mấy lời đó một cách bình tĩnh như vậy?
Ôn Xu hơi hoảng, Bùi Dữ và Tiểu Miêu trước kia tình cảm rõ ràng rất tốt, nếu anh phát hiện cô là một hồn phách từ thế giới khác nhập vào thân xác Tiểu Miêu nhà anh, liệu có… làm thịt cô không?
Còn chưa kịp nghĩ ra đối sách, Bùi Dữ lại nhẹ nhàng thả thêm một câu khiến đầu nàng “ong” cả lên. Ôn Xu hoàn toàn mờ mịt, đôi mắt ngơ ngác, biểu cảm như bé mèo bị sét đánh.