Nhân viên chăm sóc thú cưng có hơi tiếc nuối, sau đó lại bật cười — nghe không hiểu tiếng người mới là bình thường chứ, nếu hiểu được thì chẳng phải là thành tinh rồi sao?
Cô nhân viên chuẩn bị sẵn sàng các dụng cụ tắm, cẩn thận bắt đầu tắm cho Tiểu Miêu.
Có nhiều con mèo nhìn thì ngoan ngoãn, nhưng tới lúc tắm thì giãy đạp, móng vuốt vung loạn cả lên, để lại vài vết xước đầy tay.
Lúc đầu cô có chút lo sợ, sợ rằng Tiểu Miêu này cũng vậy, trong lòng hơi thấp thỏm. Không ngờ Tiểu Miêu lại cực kỳ ngoan ngoãn, thậm chí còn nghe hiểu lời bảo quay người, giơ chân chờ lệnh, khiến cô nhân viên ngạc nhiên không thôi, vừa nhẹ nhàng tắm cho cô mèo vừa không ngớt lời khen: “Ngoan quá đi mất.”
Ôn Xu hoàn toàn tận hưởng dịch vụ tắm rửa chuẩn năm sao. Sau khi được sấy khô lông, bộ lông mềm mại bung xù ra như một cục bông tròn, vừa nhìn đã thấy muốn ôm vào lòng.
Cô nhân viên mê tít, còn cố ý kẹp thêm một cái kẹp tóc màu hồng nhạt nhỏ xíu lên đầu bé mèo, xem như trang điểm cho cô.
Ôn Xu ngẩng đầu, kêu lên một tiếng mềm mềm ngọt ngào như đang cảm ơn. Giọng Tiểu Miêu nũng nịu đến mức khiến người nghe tan chảy.
Tuy rằng đã chấp nhận sự thật bản thân biến thành một con mèo, nhưng Ôn Xu vẫn muốn xem thử hiện tại mình trông như thế nào… Dù gì cô cũng có chút mê sắc đẹp, lại đặc biệt yêu thích mấy bé mèo lông xù bung xõa.
Cô nhìn quanh, nhanh chóng phát hiện một tấm gương toàn thân, liền bước từng bước nhỏ lộc cộc chạy tới soi gương.
Vừa thấy bóng mình trong gương, Ôn Xu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Quá đáng yêu luôn rồi!
Trong gương là một bé mèo tam thể chân ngắn đang ngoan ngoãn ngồi xổm, đôi mắt to tròn long lanh, tai nhỏ nhỏ hơi run run nhìn cực kỳ đáng yêu. Đuôi thì bung xù như chổi lông gà, vừa mềm vừa mượt, chỉ nhìn thôi cũng thấy thích.
Ôn Xu không nhịn được bước qua bước lại, cái mông nho nhỏ đung đưa theo từng bước, dáng đi bổn bổn đáng yêu cực kỳ. Đặc biệt là đôi chân ngắn khiến cho dáng vẻ trông ngốc ngốc, lại càng khiến người ta muốn ôm vào lòng mà cưng nựng.
Cô nhân viên thật sự không kìm được, vội lấy điện thoại ra “tách tách” chụp hơn chục tấm ảnh. Có một tấm còn bắt được biểu cảm ngơ ngác đáng yêu khi Tiểu Miêu quay đầu lại — thật sự là chọc tim quá thể!
Ôn Xu còn đang tạo dáng trước gương thì trong gương bỗng phản chiếu bóng dáng của chủ nhân cô — Bùi Dữ.
Cô lập tức quay đầu, phấn khích chạy lon ton về phía anh.
“Meo meo meo ~”
Chủ nhân ~ anh về rồi ~
Bùi Dữ cúi người, đưa tay ôm cô vào ngực, xoa xoa cái đuôi bông bông của cô, cười nói: “Tôi mang em đi mua đồ chơi.”
Tiểu Miêu dụi dụi vào tay anh, sau đó ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh.
Nhân viên chăm sóc thấy Bùi Dữ chuẩn bị rời đi, do dự tiến lên nói: “Tiên sinh, mèo nhà anh thật sự quá đáng yêu. Vừa nãy còn soi gương nữa cơ, tôi không kìm được đã chụp vài tấm hình, anh có muốn tôi gửi cho anh không?”
Nghe vậy, Bùi Dữ hơi nhướng mày, gật đầu, “Gửi cho tôi, cảm ơn.”
Tiểu Miêu lập tức tròn mắt ra, biểu cảm có chút thẹn thùng.
Biểu cảm nhỏ bé đó khiến tất cả mọi người xung quanh bật cười.
Sau khi Bùi Dữ lưu ảnh lại, liền ôm Tiểu Miêu đến khu bán đồ chơi, để cô tự chọn món mình thích.
Nhưng đối với đồ chơi, Ôn Xu lại không hứng thú lắm. Dù gì cô cũng không phải mèo thật, mấy món đồ như cầu catnip chẳng khác gì cục bông bình thường trong mắt cô.