Miễn cưỡng đọc sách mà tâm không yên cũng chẳng vào đầu được bao nhiêu nên hắn dứt khoát quay lại bàn, nằm gục xuống nghỉ một lát.
Ước chừng qua một nén nhang, Lục Tu Viễn mở bừng mắt.
Lúc này bụng không còn cảm giác no căng nữa, hắn tại chỗ vận động nhẹ một chút duỗi tay duỗi chân, sau đó ra sân sau đi dạo hai vòng. Bị gió lạnh bên ngoài thổi qua một lượt, cơn buồn ngủ cũng theo đó tan biến sạch sẽ. Nhìn mấy thân cây trơ trụi nơi xa, hắn lại quay về phòng tiếp tục đọc sách.
Cứ như vậy kéo dài một khoảng thời gian mỗi trưa Thời Vân Sâm đều sẽ mời hắn cùng ăn cơm, Lục Tu Viễn cũng không hiểu rõ đối phương làm vậy rốt cuộc có ý gì nhưng đầu bếp mỗi ngày thay đổi món ăn đa dạng, luôn khiến hắn không thể từ chối nổi.
Về sau, hắn đơn giản từ bỏ giãy giụa đến giờ ăn cũng không cần đợi Thời Vân Sâm mời nữa tự mình chủ động ngồi vào bàn trước.
Hắn chỉ là một tú tài nghèo rớt mồng tơi, trên người cũng chẳng có lợi lộc gì để người ta mưu cầu, nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy vô ích. Thay vì lo nghĩ linh tinh, chi bằng chăm chỉ đọc sách, cố gắng thi đỗ để sau này có ích.
【Tác giả có lời muốn nói: Thời Vân Sâm: Bổn thiếu gia mời ngươi ăn món ngon, mục đích duy nhất là muốn nhìn ngươi mất mặt, xem ngươi vứt bỏ hình tượng, như hổ đói nhào vào cái móng heo kia.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play