Ông Triệu thấy Tam Địa còn vác cả củi đến, không khỏi trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Mày bị lừa đá vào đầu à, vác củi đến làm gì? Muốn dựng nồi nấu cơm giữa núi à?” Hiện giờ họ thiếu gì cũng không thiếu củi. Cứ tùy tiện vào rừng mà kéo là được cả đống. Củi đã bó gọn gàng lại dễ gây chú ý, người khác vừa nhìn là biết có người ở gần đó.
Triệu Tam Địa mệt đến muốn chết, đi đến liền ngồi bệt xuống chiếu, vén áo lau mồ hôi. Sắc mặt hắn có chút không tốt, ngữ khí trầm thấp nói: “Con chặt nửa ngày rồi, bỏ đi tiếc quá, dứt khoát mang theo luôn.” Ai mà ngờ đột nhiên thấy anh Triệu Nhị Điền vác chăn bông chạy đến tìm anh, báo tin dân tị nạn vào làng. Dáng vẻ chạy nạn của anh Hai làm anh giật bắn mình, kịp phản ứng lại thì vội vàng bó củi, vác lên vai rồi cắm đầu chạy lên núi.
Vạt cây hòe cong nằm trong phạm vi chân núi, cái tên này cũng dựa vào địa thế mà đặt, là một vạt lớn đầy cây hòe uốn cong, lưng quay về phía thôn. Vị trí không được coi là tốt, trong thôn cũng chẳng ai đến khu này đào hầm. Vì vậy, dưới chân núi đang hỗn loạn, khắp nơi đều là dân làng đang chen chúc chạy vào núi, thế mà Triệu Tam Địa lại không gặp một ai.
Nếu không phải Triệu Nhị Điền đến tìm hắn, hắn bó củi xong thật sự đã xuống núi như mọi khi, lúc đó e rằng sẽ đụng phải lưu dân thật. Phía trên vạt hòe cong có một vách đá nhỏ, không có đường đi thẳng đến hầm, dù là xuống núi hay lên núi đều phải đi vòng.
Và khi Triệu Nhị Điền cùng Triệu Tam Địa vòng về chỗ trước đây đã chia tay cha mẹ, đứng ở vị trí đó, họ thoáng nhìn thấy ánh lửa dưới chân núi, và hướng đó chính là nhà của họ.
Hai anh em cứ thế trơ mắt nhìn nhà mình bị cháy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play