Triệu Tiểu Bảo khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem. Con bé nghĩ rằng anh cả bốc phải cây gậy ngắn nhất là vì nó đã làm mặt quỷ mà không dọa được thằng Đầu To và thằng Ba Đầu.
Ý nghĩ của lũ trẻ con đôi khi thật khiến người lớn dở khóc dở cười. Trái tim vốn thô kệch của Triệu Đại Sơn bị nước mắt con bé làm mềm nhũn ra, anh ôm con bé dỗ dành hồi lâu.
Thời gian không còn sớm, còn phải bàn chuyện tuần tra canh gác, Triệu Đại Sơn đặt con bé lên lưng các cháu trai, nghiêm mặt dặn dò mấy thằng nhóc: “Bà nội bảo tụi con vào núi hái thêm nhiều rau sắng. Suốt ngày chỉ biết chạy nhảy khắp núi, còn dám bén mảng đến chỗ cái hồ nước kia nữa. Nếu rảnh rỗi quá thì đi đào rau dại hết cho cha!”
Triệu Tiểu Ngũ cõng Tiểu Bảo, chẳng biết nói gì hơn ngoài gật đầu: “Dạ, con biết rồi ạ.”
“Đừng có dẫn tiểu cô ra hồ nước. Nếu để cha phát hiện nữa, về nhà thì cái mông sẽ gặp họa đấy!”
Triệu Tiểu Ngũ cứng cổ không nói, liếc nhìn cha vài lần rồi hừ lạnh quay đầu, dẫn đám em chạy đi. Chúng nó muốn về nhà lấy giỏ đã, rồi vào núi hái rau sắng, đào rau dại. À, tiện thể còn muốn tìm xem có hang thỏ nào không, đặt bẫy bắt gà rừng nữa chứ.
Còn chuyện có đi hồ nước không ư? Hừm, nó đâu phải đứa dễ bị dọa nạt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT