Không biết trận động đất này so với năm đó cái nào lớn hơn.
Nhưng trận động đất năm đó xảy ra vào mùa hè, còn bây giờ là giữa đông, Vương thị chỉ có thể tự an ủi mình, trước mắt người chết cũng có thể để ở nhà bảy ngày, thi thể không dễ phân hủy như mùa hè. Mặc dù vẫn có người thừa cơ cháy nhà mà đi hôi của, nhưng quan phủ chắc cũng đã có kinh nghiệm, sẽ không lặp lại bi kịch năm đó.
Vương thị bình tĩnh lại trái tim đang đập loạn, dùng chăn gói kỹ Triệu Tiểu Bảo, không để lọt một chút gió lạnh nào, sau đó đưa cho Triệu Đăng đang đứng bên cạnh: “Ôm chặt cô út con vào, Hỉ Nhi đi đào đồ với bà.”
“Vâng ạ!” Triệu Hỉ vội đáp, tung tăng đi theo sau bà nội.
Vương thị nhìn căn nhà chính hỗn độn, thở dài một tiếng thật sâu, bà tìm phương hướng rồi bắt đầu chỉ huy Triệu Hỉ đào đồ đạc. Cái tráp đáng giá nhất bà giấu ở chỗ của Tiểu Bảo, nhưng vẫn còn chút tiền tiêu vặt hàng ngày để bên ngoài, tiền đồng bạc vụn lặt vặt cộng lại vài lượng bạc, được bà dùng hộp gỗ giấu dưới đáy giường.
Lúc này cần phải đào ra.
Triệu Hỉ tuổi nhỏ nhưng sức khỏe tốt, Vương thị không bì kịp đứa cháu nhỏ, đào được mấy bộ quần áo, giày dép, chăn đã mệt bở hơi tai, bảo nó đào tiếp, bà vội vàng xỏ giày vào, khoác vội quần áo lên người, cũng mặc kệ bẩn hay ướt, mặc vào người mới đỡ lạnh.
“Nương, chiếu giường và quần áo để ở đâu ạ?” Tôn thị ôm hai chiếc chăn bông bẩn thỉu, không biết làm thế nào, trước mắt chẳng có chỗ nào để đặt chân.
Vương thị nhìn tức phụ lão tam mà nhức đầu, tức phụ lão tam là người không có đầu óc, gặp chuyện không có nửa điểm chủ kiến: “Ván giường chắc không hỏng đâu, tìm ra dọn dẹp sạch sẽ, đồ đạc trong nhà không được để ẩm ướt thì để hết lên trên, con chú ý chút.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT