Edit Ngọc Trúc
Diệp Trường Sinh cố ý chọn đúng lúc sau nửa đêm thời điểm âm khí nặng nề nhất mới đưa Hạ Cửu Trọng đến nhà ga. Đêm tối sâu hun hút, ngoảnh đầu lại đã chẳng còn thấy bóng dáng người đi đường nào, chỉ lác đác vài du hồn không mục đích lượn lờ quanh đầu phố.
Diệp Trường Sinh đưa mắt nhìn quanh một vòng, khẽ thở dài: “Năm tôi bảy tuổi, có lần ra ngoài vào ban đêm suýt bị quỷ dọa rớt hồn, từ đó về sau chẳng bao giờ dám đi đâu một mình vào buổi tối nữa.”
Hạ Cửu Trọng cúi mắt liếc nhìn Diệp Trường Sinh đang gần như dính sát vào hắn, tựa như muốn bám cả lên người, nhàn nhạt trào phúng: “Giờ ngươi cũng đâu có dám.”
Diệp Trường Sinh mắt láo liên nhìn quanh, bất chợt chạm phải ánh mắt một con du hồn, tim lập tức đập thót, vội quay đầu đi, rồi lại lặng lẽ xích sát về phía Hạ Cửu Trọng, gật gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “Cũng may là có anh.”
Hạ Cửu Trọng hơi nhướng mày, nhìn dáng vẻ xu nịnh của Diệp Trường Sinh, không hiểu sao lại thấy có chút thú vị.
Lúc hai người đến được nhà ga, nữ quỷ từng gặp trước đó đang đứng lặng lẽ trước bảng chỉ dẫn. Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, nữ quỷ vẫn mặc chiếc áo gió đỏ rực, mái tóc dài đen nhánh buông xõa, thoạt nhìn lại có chút dịu dàng.
Dường như cảm nhận được khí tức của Diệp Trường Sinh, nữ quỷ vốn đang cúi đầu bỗng ngẩng lên, thẳng thắn nhìn về phía họ.
“Lâu rồi không gặp, hôm nay cô có ổn không?” Diệp Trường Sinh vẫy tay, cười tít mắt bước tới, “Dựa theo nguyên tắc công bằng, công chính và công khai, cô vẫn còn một cơ hội lựa chọn cuối cùng. Tạ Nguyệt tiểu thư, cô thật sự muốn đi theo tôi sao?”
Tạ Nguyệt nhìn sang người đàn ông đứng cạnh Diệp Trường Sinh. Khi ánh mắt nữ quỷ chạm vào đôi mắt đỏ băng lạnh ấy, ký ức đêm qua lập tức trào dâng. Cả người run lên một thoáng, rồi lại nhìn gương mặt kia đang cười tươi vô hại, giọng thấp đi: “Tôi không nghĩ mình còn con đường nào khác để lựa chọn.”
Diệp Trường Sinh nhún vai, từ túi áo lấy ra một con rối gỗ hòe, được làm vào buổi trưa, nét mặt tỏ vẻ đáng tiếc.
Tạ Nguyệt vươn tay nhận lấy con rối. Gần như ngay lúc ngón tay vừa chạm vào, cả thân thể liền bị một lực hút vô hình kéo thẳng vào bên trong.
Con rối ban đầu có vẻ thô ráp, giờ trong thoáng chốc bỗng rực rỡ bắt mắt. Đặc biệt là đôi mắt đen láy, quyến rũ đến mê hồn, hoàn toàn không giống thứ mà một con rối gỗ thông thường có thể có được.
Diệp Trường Sinh cúi xuống nhặt con rối rơi dưới đất lên, phủi lớp bụi bám trên mặt, lại nhìn đôi mắt hút hồn kia, bỗng hỏi: “Chỉ gặp hắn một lần mà cô đã thấy mãn nguyện thật sao?”
Con rối không biết nói, nhưng ánh mắt ấy lại càng như có hồn, càng nhìn càng như muốn hút người.
Diệp Trường Sinh bật cười: “Tôi hiểu rồi. Ngày mai, tôi sẽ đưa cô đi gặp Triệu Mạnh.”
Gần đây, Triệu Mạnh cảm thấy mình thật sự quá may mắn.
Sự nghiệp thì thăng tiến ào ào không cần bàn, người vợ kết hôn gần chục năm không có chút động tĩnh nào mấy hôm trước cuối cùng cũng xác nhận đã mang thai. Quan trọng nhất là, Tạ Nguyệt vẫn luân dây dưa đòi gã ly hôn vợ rốt cuộc cũng không còn đến quấy rầy gã nữa.
Mọi chuyện cứ thế mà tiến triển theo hướng tốt đẹp nhất.
Tan ca về nhà, vợ đã chuẩn bị xong bữa cơm đang đợi gã về nhà.
Triệu Mạnh vừa bước vào cửa còn chưa kịp thay giày đã thấy Vương Vân bước tới, liền ôm chầm lấy cô ta. Dịu dàng xoa xoa bụng vợ dù bụng vẫn chưa nhô lên, miệng vẫn không ngừng hỏi: “Hôm nay con có ngoan không?”
Vương Vân khẽ bật cười, đánh nhẹ một cái: “Còn chưa đến ba tháng, thai còn chưa máy, ngoan cái gì mà ngoan.”
Triệu Mạnh cúi đầu hôn cô ta một cái, cười nói: “Dù gì cũng là con đầu lòng của anh, vợ à, anh mừng đến hồ đồ rồi!”
Gã ôm Vương Vân đi vào phòng, chưa đi được mấy bước thì ánh mắt đã bị hút chặt bởi một con rối gỗ tinh xảo đặt trên tủ, “Cái này là gì vậy?”
Vương Vân nhìn theo ánh mắt gã, mỉm cười đáp: “Hôm nay tan làm em thấy một đứa nhỏ bày đồ ven đường, trông rất xinh xắn, nên mua ủng hộ một món.” Nói rồi dịu dàng nhìn gã, “Nếu anh không thích thì em sẽ cất đi, không để ở phòng khách nữa.”
Triệu Mạnh cầm con rối lên xem kỹ một hồi.
Chỉ là một con rối thôi, vậy mà từng đường nét chạm khắc, màu sắc lại đẹp đến không thể tin được. Đặc biệt là đôi mắt kia long lanh, sống động như thật nhìn lâu có cảm giác như cả linh hồn mình cũng bị nó hút lấy.
“Không, cứ để ở đây đi, anh cũng thấy nó thật sự rất đặc biệt.” Triệu Mạnh tỉ mỉ vuốt ve gương mặt con rối, gần như không muốn buông tay. Nghĩ một lúc, gã nói tiếp: “Hay là để luôn trong phòng mình, như vậy lúc nào cũng có thể ngắm được.”
Vương Vân có chút bất ngờ khi thấy chồng thích con rối đến vậy, liền cười nói: “Trước kia không phải anh ghét mấy thứ này sao? Con trai nhà lão Trương sưu tập cả bộ búp bê, anh còn chê cười người ta là không ra dáng đàn ông kia mà.”
“Đám đó làm sao so được với cái này?” Triệu Mạnh ánh mắt dán chặt vào con rối, giọng đầy hưng phấn mà kỳ quái, “Mấy cái kia chỉ là đống gỗ tầm thường, còn cái này… là tác phẩm nghệ thuật! Nghệ thuật đấy!”
Vương Vân cảm thấy Triệu Mạnh hơi kỳ lạ. Tuy cô ta cũng thấy con rối này đẹp đến mức khó tin, nhưng biểu hiện của gã lúc này lại giống như đang bị mê hoặc.
Nhưng cô ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhẹ nhàng đấm gã một cái, giả vờ giận dỗi: “Vậy rốt cuộc anh yêu tác phẩm nghệ thuật kia, hay là yêu em với con hả?”
Triệu Mạnh ngẩn người giây lát, rồi lập tức bật cười: “Tất nhiên là em với con rồi!”
Vương Vân hừ nhẹ: “Vậy thì cũng chẳng hơn là bao.” Thấy hắn vẫn còn cầm con rối trong tay, cô liền đưa tay giật lấy, tiện tay đặt sang một bên: “Còn đứng đó làm gì? Mau đi rửa tay ăn cơm!”
Tầm mắt Triệu Mạnh rời khỏi con rối, cả người như bừng tỉnh. Gã khựng lại một chút, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, vòng tay ôm eo Vương Vân, dịu dàng thủ thỉ vài lời ngọt ngào, cùng cô ta vào phòng rửa tay.
Mà ở một góc khuất không ai để ý, con rối nhỏ quay mặt vào tường kia bỗng chậm rãi tự mình xoay đầu lại. Đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ mê hoặc trên khuôn mặt gỗ gắt gao dõi theo bóng dáng hai người rời đi, sâu trong đôi mắt đen tuyền toát ra một luồng oán độc rợn người.
Tối hôm đó, Triệu Mạnh bất ngờ mơ thấy một giấc mộng về Tạ Nguyệt.
Trong mộng, Tạ Nguyệt vẫn còn rất trẻ, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc một chiếc váy liền thân màu đỏ ôm sát vòng eo, môi hồng răng trắng, xinh đẹp mơn mởn như một đóa hoa vừa hé nụ.
Cô nhón chân lên, đưa tay ôm lấy eo gã, đôi mắt đen láy long lanh đầy mê hoặc tràn ngập vẻ sùng bái: “Thầy ơi, em thích thầy.”
Tạ Nguyệt mười tám tuổi thật sự quá đỗi xinh đẹp, đẹp đến mức khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng khó mà không nảy sinh tâm tư.
Vừa nhìn vào đôi mắt ấy, Triệu Mạnh lập tức mất hết khả năng suy nghĩ. Gã giữ lấy cằm cô, không kìm được mà vội vàng cúi xuống hôn lên môi cô.Thậm chí còn chẳng kịp cởi quần áo của mình,một tay xé toạc quần áo trên người Tạ Nguyệt, vội vã đẩy ngã cô xuống chiếc giường phủ đầy những cánh hoa hồng đỏ rực.
Tạ Nguyệt làn da trắng đến mức phát sáng. Cô nằm ngửa trên giường, đưa tay quấn lấy Triệu Mạnh, mềm mại như một con rắn trơn tuột: “Thầy ơi, em yêu anh.”
Triệu Mạnh nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, làn da trắng như tuyết, trong mắt ánh lên ngọn lửa mà bất kỳ người đàn ông nào cũng hiểu rõ: “Anh cũng yêu em.”
Tạ Nguyệt bật cười khanh khách, giọng nói mềm mại vang lên: “Đàn ông các người ấy mà, chỉ giỏi lừa người ta. Anh đâu có yêu em, anh chỉ yêu khuôn mặt này của em thôi.” Nói rồi, cô bất ngờ đưa tay đẩy Triệu Mạnh đang nằm trên người mình sang một bên, trần truồng ngồi dậy.
Triệu Mạnh nhìn bóng lưng Tạ Nguyệt đang ngồi ở mép giường, mê mẩn đưa tay vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô: “Tất nhiên là anh yêu em rồi. Nguyệt Nguyệt, cho dù em có biến thành hình dạng thế nào, anh vẫn yêu em.”
Tạ Nguyệt lại bật cười, tiếng cười dịu dàng như có chút e thẹn.
Cô từ từ nghiêng đầu, lộ ra một gương mặt đã thối rữa quá nửa. Chỗ vốn là đôi mắt, giờ chỉ còn lại hai hố đen sâu hoắm, lập lòe ánh lửa xanh lục. Triệu Mạnh hoảng hốt bật ngửa ra sau, ngã vật xuống giường, mắt mở to trừng trừng, thậm chí còn thấy rõ những con giòi đang bò lúc nhúc trong hai hốc mắt ấy.
“Thầy à…” Tạ Nguyệt hé đôi môi thối rữa, nụ cười u ám khiến người ta dựng tóc gáy. Giọng nàng mềm mại, ngọt ngào một cách quỷ dị: “Như vậy… anh còn yêu em sao?”
Triệu Mạnh hét lớn một tiếng, đột ngột bật dậy từ trên giường.
Gã lau mồ hôi lạnh trên trán, liếc nhìn thời gian trên điện thoại. Vừa mới qua 2 giờ sáng, trời vẫn chưa sáng, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của gã và vợ.
“Làm sao vậy?” – Vương Vân bị tiếng động đánh thức, mơ màng liếc hắn một cái, giọng lười biếng: “Gặp ác mộng à?”
Gã gượng gạo cười, đặt điện thoại sang một bên rồi chậm rãi nằm xuống: “Không có gì, bị bóng đè thôi. Ngủ sớm đi, mai còn phải đi làm.”
Vương Vân gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, quay người nhắm mắt ngủ tiếp. Gã nằm nghiêng lưng về phía cô ta, nghĩ đến cảnh tượng trong mộng mà cả người vẫn còn bàng hoàng, mắt mở thao láo suốt đêm, đến khi trời hửng sáng mới lơ mơ thiếp đi được một chút.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng trọ giá rẻ ở đầu bên kia thành phố.
Vì có Hạ Cửu Trọng bên cạnh, Diệp Trường Sinh được một đêm ngủ ngon lành. Gần sáng, hắn bỗng nghe thấy tiếng “rầm rầm rầm rầm” vang lên, liền mở bừng mắt, nhìn ra cửa sổ thì thấy một con rối nhỏ đang nhẹ nhàng dùng thân thể đập vào mặt kính.
Hắn nhảy khỏi giường, chân trần bước tới mở cửa sổ, mỉm cười chào hỏi con rối: “Lại gặp mặt rồi, mãn nguyện chưa?”
Kẻ đứng ngoài cửa sổ kia, rõ ràng chỉ là một lớp vải hoa văn có hình mắt, vậy mà trong đôi mắt đó lại cuộn trào một luồng oán khí đáng sợ: “Anh ta lừa tôi! Anh ta nói sẽ ly hôn với người đàn bà kia! Anh ta nói anh ta không thích trẻ con, vậy mà anh ta lừa tôi, bắt tôi xoá bỏ đứa con của tôi!”
Diệp Trường Sinh gãi đầu: “Vậy bây giờ cô muốn làm gì?”
Con rối bật khóc, giọng nói vừa mang theo căm hận, vừa đầy tủi thân: “Anh ta tưởng cứ thế là quên được tôi sao, sống yên vui bên người đàn bà kia, sinh con đẻ cái? Anh ta nằm mơ!”
Diệp Trường Sinh liếc sang Hạ Cửu Trọng đang ngủ bên cạnh, trong lòng đột nhiên thấy có chút phiền toái.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Trường Sinh (ngước nhìn trời): Cái này đâu giống như thỏa thuận ban đầu! Tôi cảm thấy mình phải được tăng lương!
Hạ Cửu Trọng (thân mật): Ừ, tăng đi.
Tạ Nguyệt (giận mà không dám nói): ……
Oa oa, có người đang đọc thật sao? Các tiểu thiên sứ ơi, không định để lại bàn tay nào cho tôi biết là mấy người đã ghé qua à QAQ