Edit Ngọc Trúc
Xe chạy hơn một tiếng, cả đoàn cuối cùng cũng đến được mỏ khoáng.
Do đã ngừng hoạt động mấy tháng nay, các phân xưởng khai thác quanh mỏ đều bỏ trống, không có ai sử dụng.
Diệp Trường Sinh lấy la bàn ra từ trong ba lô, đứng trước cửa mỏ quan sát một lúc, sau đó theo hướng chỉ của kim la bàn mà đi vào bên trong. Tôn Siêu vội vàng đội nón bảo hộ, hấp tấp đi theo sau hắn, thấy hắn nhíu mày, miệng lẩm bẩm gì đó, trong lòng lo lắng bất an nhưng không dám mở miệng làm phiền.
Một lúc lâu sau, thấy hắn cuối cùng cũng hạ la bàn xuống, Tôn Siêu nhịn không nổi mới rón rén lại gần: “Thiên sư… mỏ của tôi… chẳng phải là phong thủy quá xấu rồi sao?”
Diệp Trường Sinh ngẩng đầu liếc hắn một cái, hai tay nâng la bàn, sắc mặt hơi ngưng trọng: “Quả thực không tốt lắm.” Hắn chậm rãi nhìn vào la bàn, tiếp lời: “Đỉnh núi này thấp hơn địa thế xung quanh, hướng không thuận, không tụ khí; khoáng sản tuy phong phú nhưng đã tiêu hao hết linh khí vốn có của rừng núi nơi đây. Tôn lão bản mang mệnh dương, mà mệnh lý quặng mỏ này lại tương khắc. Nửa năm qua hễ khởi công là tai họa liên tiếp. Lúc này chưa rõ ràng, nhưng nếu kéo dài, e rằng Tôn lão bản sẽ gặp tai ương huyết quang tại nơi này.”
Tôn Siêu nghe xong, sắc mặt liền sụp xuống: “Vậy… phải làm sao bây giờ? Cả gia sản của tôi đều dồn vào đây. Nếu cái mỏ này không khai thác được, tôi thật sự tiêu đời mất!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play