Edit Ngọc Trúc
Có lẽ là vì đã quá mệt mỏi sau một thời gian dài tìm kiếm con gái, nên khi vừa nghe thấy tên con, hắn gần như bản năng mà lập tức lao lên mấy bước: “Các người đã gặp Lâm Lâm? Con bé ở đâu? Nó bây giờ thế nào rồi? Các người gặp nó ở đâu? Làm ơn, làm ơn hãy nói cho tôi biết, dẫn tôi đi gặp nó có được không?”
Diệp Trường Sinh thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn bé gái đang siết chặt tay hắn, miệng không ngừng gọi “ba ba”, vừa định mở lời thì bên trong nhà bỗng vang lên một tiếng động lớn. Tiếp theo đó, một người phụ nữ trung niên sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối bù, mặc áo ngủ, loạng choạng chạy ra: “Lão Chu! Có phải là có tin tức của con không? Có đúng là có tin của Lâm Lâm không?!” Cô nhào tới kéo tay hắn, giọng run rẩy: “Em nghe thấy tên con bé! Anh mau nói đi, Lâm Lâm ở đâu?”
Nhìn dáng vẻ vợ mình, hắn cũng đỏ hoe cả mắt. Hắn vươn tay ôm lấy cô vào lòng, khẽ an ủi rồi nhìn sang Diệp Trường Sinh, hít sâu một hơi: “Đây là vợ tôi, Lâm Hồng. Khiến các cậu chê cười rồi, mời vào nhà ngồi.”
Diệp Trường Sinh khẽ mím môi, tiện tay đóng cửa lại, cùng Hạ Cửu Trọng bước vào phòng khách.
Căn nhà không lớn, nhưng cách bày biện lại đầy ấm áp. Trên bức tường giữa phòng khách treo một bức ảnh cô bé đang múa ba lê. Cô bé hơi ngẩng đầu, ánh sáng chiếu xuống người, như một chú thiên nga nhỏ xinh đẹp.
“Các người… muốn gặp Lâm Lâm sao? Cho dù con bé… đã không còn nữa?” Diệp Trường Sinh thu lại ánh mắt đang dừng trên bức ảnh, nhìn hai vợ chồng đã tiều tụy đến không còn hình dạng ban đầu, chậm rãi nói, “Đây có thể là cơ hội cuối cùng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT