Chẳng hay đêm nào gió lạnh về, rụng đầy đất hồng hoa tan tác...
......
Hạ Hầu Úy vốn thất sủng, chẳng được Hoàng đế lẫn Thái hậu đoái hoài.
Vì chuyện cũ giữa Hoàng đế và Tiêu phi, nên hễ nhìn thấy hắn là Thái hậu lại nhớ tới những chuyện đau lòng, bởi vậy từ tấm bé, hắn đã bị nuôi ở một cung điện hẻo lánh.
Tiêu phi là người đẹp nức tiếng thiên hạ, ai từng gặp qua nàng đều phải khen dáng vẻ yêu kiều, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khó mà quên được, tựa như trăng sáng tỏ, lại thêm một nụ cười trăm vẻ mê hồn, quả là bậc mỹ nhân ngàn năm khó tìm.
Hạ Hầu Úy giống mẹ, từ nhỏ đã có tướng mạo khôi ngô. Dù vậy, cũng không thay đổi được cảnh khốn cùng và địa vị bị người đời chà đạp của hắn trong cung.
Lần đầu tiên Hạ Hầu Úy trông thấy Chu Vệ Liên, không phải là mấy hôm trước lúc nàng vào cung chơi bên hồ sen, mà là từ hai năm trước ở ngoài cung…
Xe ngựa chở hắn đi qua ngoại thành, qua khuôn cửa xe, hắn trông thấy từ xa có một nhà đang đứng ra phát chẩn.
Chung quanh toàn là những kẻ già cả neo đơn, trẻ nhỏ bơ vơ cùng đám ăn mày, nô tài bị đuổi khỏi nhà, giữa đám người áo vải lam lũ, cùng khổ ấy, hắn trông thấy một thiếu nữ trâm cài đơn sơ, áo vải giản dị, tay làm thoăn thoắt, đang múc từng bát cháo đầy.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT