(Tiểu nương tử, ngươi muốn luân hồi sao?)
Chuyến đi Đại Sơn cầu mưa này, ngoài ngự tiền thị vệ đi theo, còn có vài vị vương công đại thần. Ban ngày làm lễ tế thần, sau khi vào đêm, đoàn người liền nghỉ ngơi ở đạo quán. Bởi vì những người đặt chân đến đều là bậc vô cùng tôn quý, nên sớm từ hai tháng trước, đạo quán đã bắt đầu tu sửa lại. Thật ra đạo quán vốn cũng không cũ nát, dù sao cũng là nơi đế hậu bao năm qua tế lễ vong linh. Nhưng tân đế đăng cơ, đây là lần đầu tiên đế hậu tân triều lên Đại Sơn, đạo trưởng đặc biệt coi trọng, riêng cho người lau chùi tất cả các đại điện và sương phòng đến không một hạt bụi, lại dâng lò hương mới, đến cả dầu trẩu trên tường cũng là mới sơn lại.
Đêm khuya, Chu Vệ Liên ngồi bên cửa sổ lật kinh thư, nhưng tâm trí hoàn toàn không đặt vào việc đọc. Tối nay nàng phải chuẩn bị chạy trốn —— lúc sau giờ ngọ khi Hạ Hầu Úy cùng vài vị thần tử nghị sự, Phúc Thuận đã nhân lúc đưa cát phục đến nói với nàng, tối nay là thời cơ tốt nhất, bởi vì ban ngày không có nắng, trời âm u, mây cũng dày, đoán chừng ban đêm sẽ có mưa. Tiếng mưa rơi sẽ che giấu rất nhiều động tĩnh, cũng là thuận lợi nhất cho nàng trốn thoát. Sớm từ 5 ngày trước, phụ thân, mẫu thân và đệ đệ của nàng, đã lặng lẽ rời khỏi kinh thành. Mẫu thân Lâm phu nhân dắt theo con nhỏ về nhà mẹ đẻ "thăm viếng", Chu đại nhân thì nhận lời mời của "bạn tốt" ra khỏi thành đi du xuân. Còn về Chu Vệ Mẫn, Chu Vệ Liên cũng không đưa đi. Nàng nghĩ ngợi, Chu Vệ Mẫn hiện giờ đang có thai, thân mình yếu ớt, không chịu nổi sự xóc nảy của xe ngựa, lỡ như vô ý sảy thai, đó là chuyện lớn nguy hiểm đến tính mạng. Huống hồ a tỷ cũng đã xuất giá, hoàng đế cho dù muốn lấy nhà họ Chu ra khai đao, cũng không thể động đến nàng, bởi vì nàng là thê tử của Chu Nghiêu, mà Chu Nghiêu lại là kẻ phụ tá đắc lực của hoàng đế. A tỷ ở lại, ngược lại càng có thể bảo toàn tính mạng. Sau muôn vàn tính toán, Chu Vệ Liên tạm thời quyết định, trước tiên cứ để a tỷ ở lại nhà họ Chu. Ít nhất nàng đang mang thai, nhà họ Chu sẽ để tâm đến. Đợi cơn sóng gió này qua đi, lại ám sát Chu Nghiêu, rồi đón Chu Vệ Mẫn đi.
Tối nay muốn chạy trốn, Phúc Thuận đã sắp xếp người tiếp ứng ổn thỏa, ở phía Tây Nam bên ngoài sân sau. Chu Vệ Liên trong lòng thầm tính canh giờ. Nàng ngước mắt nhìn Hạ Hầu Úy đang ở bàn bên gian ngoài. Hắn vẫn đang phê duyệt tấu chương, đã phê xong một nửa, cũng không biết tấu chương viết gì, mà lại khiến mày hắn nhíu chặt lại. Không bao lâu, hắn bỏ qua tấu chương đó, lại cầm một phong khác lên. Hạ Hầu Úy chính là như vậy, không muốn xem thì sẽ không phê. Ném sang một bên cũng mặc kệ. Chu Vệ Liên thu lại tinh thần, mắt nhìn những đường chỉ tay trong lòng bàn tay. Bước đường tiếp theo, nàng phải đợi Hạ Hầu Úy ngủ, nếu không nàng rất khó ra ngoài.
"Nương nương, nên rửa mặt chải đầu rồi ạ." Diệu Nhi bưng tới chậu đồng, Chu Vệ Liên ngâm tay vào nước ấm. Nàng vẫn như thường lệ tháo trâm, rửa mặt chải đầu, chuẩn bị xong xuôi liền quay về giường. Diệu Nhi rời khỏi cửa phòng, chỉ chốc lát sau ánh đèn bên bàn Hạ Hầu Úy cũng tắt. Trong phòng chỉ còn lại một ngọn nến trên đầu giường, ánh sáng mờ ảo chiếu lên tấm màn lụa xanh. Hạ Hầu Úy chui vào ôm nàng, trong chăn đã ấm áp. Hắn chưa cởi áo ngoài, vạt áo thấm hơi lạnh, Chu Vệ Liên không khỏi run lên, chê hắn lạnh. Hắn lập tức đứng dậy, đứng ở mép giường cởi y phục, từng lớp từng lớp áo hoa, tầng tầng lớp lớp. Chỉ còn lại chiếc trung y màu trắng đơn giản, lúc này lại lần nữa ôm nàng, để lộ lồng ngực nóng hổi. Nàng đã quen với mùi hương thảo dược mát lạnh trên người hắn, chăn nệm mềm mại, cơn buồn ngủ theo bản năng ập đến. Nàng lại hung hăng véo mình một cái, không được, còn chưa thể ngủ.
"Miên Miên." Hạ Hầu Úy vẫn như thường ngày ôm nàng, kể chuyện ở đàn tế. Giọng hắn rất trầm, rất nhẹ, đem hết mọi chuyện trong lòng ra nói với nàng. Hắn ôm nàng, lải nhải kể lể, mãi cho đến hết một nén nhang, giọng nói càng lúc càng nhỏ, hai mắt cũng bất giác khép lại. Bên tai là hơi thở nhẹ nhàng của hắn, Chu Vệ Liên yên lặng nghe một lát, mới chui ra khỏi lòng hắn. Hai tháng trước nàng lấy cớ ngủ không ngon, cố ý xin thái y một ít thuốc an thần, chính là vì ngày hôm nay. Nàng bỏ một ít vào trà của Hạ Hầu Úy, liều lượng đủ để hắn ngủ yên ba canh giờ. Trong bóng tối, Chu Vệ Liên lại nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ của hắn một lát. Cúi người lại gần, nhẹ nhàng gọi bên tai hắn: "Bệ hạ? Bệ hạ?" Nàng không thể chắc chắn, lại thử hôn lên má hắn. Trước kia Hạ Hầu Úy không chịu nổi nhất là như vậy, mỗi lần đều sẽ ôm nàng hôn ngấu nghiến lại. Nhưng tối nay hắn không có bất kỳ phản ứng nào. Chu Vệ Liên cuối cùng cũng yên tâm bước qua người hắn, vén rèm xuống giường.
Nàng không mặc y phục của mình, gọi một tiếng ra ngoài phòng, Diệu Nhi liền bưng chậu đồng vào nhà, phía dưới có đè một bộ y phục cung tì. Chu Vệ Liên nhanh chóng thay đồ, lại lấy lệnh bài của Hạ Hầu Úy, cùng Diệu Nhi vội vàng ra khỏi phòng. Diệu Nhi là đại cung nữ của Hoàng hậu, lại có lệnh bài trong tay, dọc đường đi không có lính canh nào làm khó. Cuối cùng cũng ra được sân sau, Chu Vệ Liên thấy Phúc Thuận và xe ngựa tiếp ứng. Trời rất tối, lại có mưa rơi lất phất, Phúc Thuận đưa cho nàng một chiếc đèn lồng bằng giấy dầu: "Nương nương, mau lên xe ngựa." "Tuyên Vương điện hạ cũng ở trong xe." Phúc Thuận thấp giọng nói nhanh: "Dưới Đại Sơn có rất nhiều trạm kiểm soát, toàn bộ đều đặt lính gác, xe ngựa đều phải kiểm tra kỹ lưỡng. Người và Diệu Nhi cô nương là tỳ nữ của Tuyên Vương gia, tuyệt đối không được để lộ tiếng động." Chu Vệ Liên nghiêm nghị gật đầu, cùng Diệu Nhi nhanh chóng chui vào xe, quả nhiên thấy Hạ Hầu Tấn. Ba người đợi ngồi xong, vội vã, phu xe quất roi thúc ngựa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.