Hạ Hầu Tấn thu ánh mắt lại, cười với Thái hậu: “Tôn nhi chỉ đoán vậy thôi ạ. Chị em nhà họ Chu tuy đông, nhưng người từng chơi với con từ nhỏ chỉ có Liên Nương. Tuy rằng lâu rồi không gặp, mọi người đều đã lớn, nhưng trực giác mách bảo con, vị biểu muội trước mắt chính là Liên Nương.” Ánh mắt Hạ Hầu Tấn lại dừng trên người nàng. Thái hậu cũng quay đầu lại xem nàng. Chu Vệ Liên biết, cô mẫu đang ra hiệu bảo mình lên tiếng.
Nàng hành lễ, mỉm cười nói: “Nhị Điện hạ còn nhớ đến muội, thực sự là vinh hạnh của biểu muội. Mười năm trước cũng tại Từ Ninh Cung này, khi đó Nhị Điện hạ thường đến trêu chọc con mèo cô mẫu nuôi.”
Nhắc tới chuyện xưa, Chu Thái hậu như mở cờ trong bụng, cười ha hả kể lại những chuyện nghịch ngợm hồi nhỏ của Hạ Hầu Tấn, nào là lấy ná bắn chim lại bị chim mổ, nào là trèo cây lấy trứng chim lại bị chim mẹ đuổi đánh. Những chuyện này Chu Vệ Liên đều có ấn tượng, nhưng không sâu sắc lắm, nàng chỉ cần cười hùa theo cô mẫu, thỉnh thoảng thêm vào đôi câu là được.
Tuy hồi nhỏ từng là bạn chơi, nhưng nhiều năm trôi qua, mọi chuyện cũng đã phai nhạt. Chu Vệ Liên và Hạ Hầu Tấn cũng không thân quen, chẳng có nhiều chuyện để nói, chủ yếu đều là Chu Thái hậu kể.
Có điều, việc quan trọng của Chu Vệ Liên hôm nay cũng không phải là trò chuyện nhiều với Nhị hoàng tử, cô mẫu chỉ muốn nàng gặp mặt trước xem sao, xem có hợp nhãn không. Đồng thời cũng là để Nhị hoàng tử biết có một người như nàng.
Cũng may Hạ Hầu Tấn rất lịch sự, Chu Vệ Liên thỉnh thoảng nói vài câu, hắn đều tiếp lời rất khéo, giọng nói lại ôn hòa dễ nghe. Chu Thái hậu ngồi bên cạnh mỉm cười quan sát, hài lòng gật đầu.
Cuối cùng khi Hạ Hầu Tấn rời đi, Thái hậu kéo tay Chu Vệ Liên, nhỏ giọng hỏi: “Thằng bé Tấn thế nào? Không tệ chứ? Có hơn mấy mối mà cha mẹ con tìm cho không?”
Ấn tượng ban đầu khá tốt, chưa nói đến xuất thân của Hạ Hầu Tấn, chỉ riêng kiến thức và cách nói chuyện đã hơn hẳn nhiều công tử trẻ tuổi khác. Kết hôn đương nhiên phải chọn người tốt nhất trong số những người có thể chọn, vì vậy khi cô mẫu muốn nàng xem mắt Hạ Hầu Tấn, nàng cũng rất bằng lòng.
Đôi mắt đen láy của Chu Vệ Liên khẽ chớp: “Cô mẫu, Tấn biểu huynh là hoàng tử, thân phận vốn đã khác người thường. Liên Nương biết cô mẫu lo liệu cho con, nhưng thân phận biểu huynh quá cao quý, con sợ mình không xứng...”
Thái hậu nhíu mày, hiếm khi trách móc: “Sao lại không xứng? Nữ nhi Chu gia ta tất nhiên là xứng!” “Liên Nương, con cũng mười bảy rồi, nếu không xem xét ở chỗ cô mẫu, về nhà lại là cha mẹ con chọn lựa trong đám con cháu kinh thành. Cô mẫu hỏi lại con, khoan nói những chuyện khác, chỉ xét riêng thằng bé, con thấy Tấn thế nào?”
Chu Vệ Liên đảo mắt, nghiêm túc suy nghĩ. Hoàng đế chưa lập trữ quân. Trong số các hoàng tử, Hạ Hầu Tấn là người nổi bật nhất, được sủng ái nhất. Nàng dù có xem hết các mối trong thiên hạ, cũng không tìm được ai có thân phận cao quý hơn hắn. Về phẩm hạnh học thức, nàng cũng nghe nói qua, đây là người mà ngay cả cha nàng cũng từng khen ngợi. Về tướng mạo thì càng không cần phải bàn.
Xét về mọi mặt, vị Tấn biểu huynh này đều rất tốt. Hơn nữa Chu gia hiện nay nhân tài kiệt xuất lớp lớp, lại có Thái hậu hết lòng chống đỡ, là một trong những thế gia hùng mạnh nhất kinh thành.
Chỉ là chuyện đại sự cả đời, không phải trò đùa. Chu Vệ Liên có thói quen suy nghĩ kỹ càng, cần phải xem xét thêm, không thể quyết định ngay lập tức. Nàng hơi đỏ mặt, nhỏ giọng thưa với Thái hậu: “Con biết tâm ý của cô mẫu. Cô mẫu, cứ để Liên Nương xem xét thêm đã ạ.”
“Được, con cứ xem xét thêm. Ta sẽ bảo Tấn đến Từ Ninh Cung thăm hỏi nhiều hơn, để tiện cho hai đứa tìm hiểu nhau kỹ hơn.” Chu Thái hậu đồng ý ngay, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
Trong mắt Chu Thái hậu, mối hôn sự này đã nắm chắc trong tay! Mẹ ruột của Tấn là Thần phi, gia thế Thần phi không cao, bà ta hiểu rõ con trai mình cần phải lấy một người vợ có gia tộc hiển hách chống lưng. Mà trong các thế gia ở kinh thành hiện nay, không nhà nào có thể sánh được với Chu gia của bà. Còn về người con trai làm Hoàng đế kia của bà, tất nhiên sẽ đồng ý, càng không cần Chu Thái hậu phải bận tâm.