“Miên Miên?”
Hạ Hầu Úy hơi mơ màng, mắt rũ xuống suy nghĩ. Một góc rèm che khuất ánh đèn, gương mặt hắn chìm trong bóng tối, ngón tay mân mê hoa văn thêu trên chăn đệm.
Miên Miên là ai nhỉ? hắn không nhớ mình có mơ gì. Nếu không mơ, sao lại gọi tên Miên Miên? hắn cũng không quen biết ai tên là Miên Miên cả. Chắc là Phúc Thuận nghe nhầm rồi.
Hạ Hầu Úy cũng không để tâm lắm, so với chuyện nói mê, điều hắn bận tâm hơn là từ lúc sốt cao đến giờ, người đó không hề đến thăm hắn.
Dù hắn biết rõ, cách biệt một trời một vực, đâu phải muốn gặp là gặp được, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút mất mát. hắn mắt rũ xuống, ánh mắt thoáng chút thờ ơ, nhàn nhạt nói: “Ồ, mơ thôi mà, biết đâu thật giả.”
Ở bên ngoài Hạ Hầu Úy đã chịu đủ giày vò, nỗi khổ cũng như người uống nước, nóng lạnh tự biết, nên không bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài. Chỉ ở trước mặt Phúc Thuận, người cùng chung hoạn nạn, hắn mới là chính mình thực sự.
Dù hắn đang cố kìm nén, Phúc Thuận cũng đủ tinh ý nhận ra tâm trạng Điện hạ không tốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT