Trời vừa tạnh mưa, những vệt nước nhỏ đọng trên mái lá, rơi xuống từng giọt đều đều. Tử Yên ngồi bên chiếc bàn gỗ con con, tay ôm chặt lấy Triệt đang ngủ say. Đứa bé sốt cao, môi khô nứt nẻ, hai gò má đỏ bừng.
Tay cô nhẹ nhàng xoa trán con, tâm trí lại quay cuồng như cơn gió đầu đông.
Ba ngày nữa... chỉ ba ngày nữa thôi, nếu mọi việc không thay đổi, mẹ chồng cô sẽ chết trên núi, Triệt sẽ sốt cao không ai cứu.
Không!
Tử Yên siết chặt bàn tay. Đời này cô đã quay về, nhất định không để mọi thứ tái diễn.
Cô quay sang nhìn bà Lệ Hoa đang cặm cụi vo gạo bên bếp. Người phụ nữ đó, trong trí nhớ đời trước của Tử Yên, là một bà mẹ chồng tảo tần, hiền lành và cực kỳ thương cô. Mỗi lần con trai gửi thư về, bà đều kể lại từng chữ cho cô nghe như thể đọc kinh. Bà hay lén lấy trứng trong đàn gà đem đổi thuốc cho cháu. Bà cũng là người duy nhất ngồi suốt đêm bên Tử Yên khi cô trở dạ trong căn nhà vắng không một bóng người đàn ông.
Tử Yên mím môi. Nhưng rồi... chính bà cũng là người đã gật đầu đồng ý khi chồng cô đòi ly hôn. Là người đã giữ im lặng khi "vợ liệt sĩ" mang thai và danh chính ngôn thuận bước vào nhà.
Trong tim Tử Yên, một khe hở nhỏ bắt đầu rạn ra. Cô vẫn chưa thể tin. Nhưng linh cảm mách bảo cô rằng... có điều gì đó ở bà mẹ chồng này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Đúng lúc đó, ngoài sân vang lên tiếng bước chân và tiếng gõ cửa gấp gáp.
“Yên Yên! Ra mở cửa đi! Là anh đây, Thẩm Trường Phong.”
Nghe tiếng đó, toàn thân Tử Yên cứng đờ.
Thẩm Trường Phong – người chồng của cô. Anh từng là niềm tin duy nhất giữa những năm tháng khốn khó. Cô từng tin rằng anh chịu đựng gian khổ trong quân ngũ là để có một ngày đưa cả gia đình nhỏ đến nơi tươi sáng hơn.
Nhưng rốt cuộc, bốn năm trời anh không gửi một xu. Khi mẹ con cô đói khát, anh thì đang tay trong tay với "vợ liệt sĩ", sống trong căn nhà gạch cấp bốn mới xây.
Bà Lệ Hoa đứng dậy ra mở cửa. Thẩm Trường Phong bước vào, quân phục còn ướt mưa, mặt hơi cau lại vì gió lạnh.
“Con về lấy ít đồ rồi đi luôn. Mai phải trở lại đơn vị.”
Anh liếc nhìn Tử Yên và Triệt, ánh mắt lạnh nhạt như nhìn người dưng.
“Thằng bé sốt à? Em đi mua thuốc chưa?”
Tử Yên không đáp, chỉ nhìn anh chằm chằm.
“Nếu không có tiền thì nói với mẹ, mẹ vẫn còn một ít tem phiếu.”
“Không cần.” – Tử Yên gằn giọng – “Anh giữ tiền, giữ luôn cả tem phiếu. Nhưng nhớ mà giữ luôn cả trách nhiệm.”
Cô đặt Triệt xuống chiếc nôi nhỏ, rồi đi vào trong buồng. Từ dưới tấm ván giường, cô kéo ra một túi vải nhỏ đã cũ, bên trong là sổ hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn.
“Đây. Giấy tờ của chúng ta. Anh muốn ly hôn, đúng không? Tôi ký trước.”
Căn phòng chợt im lặng.
Thẩm Trường Phong sững người:
“Cô… cô nói cái gì?!”
“Chúng ta ly hôn.” – Tử Yên ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực – “Ngay bây giờ, trước khi anh kịp gây thêm tội.”
Ngoài cửa, bà Lệ Hoa lặng lẽ đứng im, đôi mắt già nua hiện lên một tia không rõ là sững sờ hay... nhẹ nhõm.