Chương 5

“Hoài Khâm, chúng ta đi cùng nhau nhé!”

Tô Hoài Thần đeo ba lô đến bên cạnh Sở Hoài Khâm. Mỗi đội ba người, một ngôi sao, một người bình thường và một vận động viên thể thao, đều được phân bổ như vậy. Còn ai làm đội trưởng thì tùy vào năng lực cá nhân bên Tô Hoài Thần, do anh ta là ngôi sao lớn nên hai người kia cũng khá có thiện cảm với anh ta vô thức để anh ta làm đội trưởng.

“Được thôi.” Sở Hoài Khâm đeo ba lô, nheo mắt nhìn quanh vùng núi rừng, chỉ vào rừng tre ở phía xa nói: “Chúng ta đến đó trước đã!”

“Đến đó làm gì?” Tô Hoài Thần nghi hoặc.

“Em biếtđi lấy ống tre làm bình nước.” Tiểu Hòa Thượng đeo ba lô to, vừa nhảy vừa chạy tới cái nồi đồng buộc bên hông ba lô va vào nhau kêu loảng xoảng.

“Vẫn là em chu đáo, mì gói của chúng ta đã ăn một bữa rồi số còn lại tiết kiệm lắm cũng chỉ ăn được hai bữa, phải bắt đầu tích trữ đồ ăn thôi. Bây giờ là mùa xuân biết đâu có măng, chúng ta có thể xào măng ăn.” Tô Hoài Thần liếm môi, anh ta thích nhất là ăn mấy món tươi sống này.

“Được đó, được đó, chúng ta đi đào măng thôi!” Tiểu Hòa Thượng tán thành những người khác cũng không có ý kiến, đeo ba lô lên chuẩn bị xuất phát thì một giọng nói rụt rè vang lên: “Anh ơi, em có thể đi cùng anh không?”

Mọi người quay đầu lại là Lâm Chi Nam. Ở đây, trừ Tiểu Hòa Thượng ra thì cô bé là người nhỏ tuổi nhất là diễn viên điện ảnh, năm tuổi đã ra mắt, tám tuổi đóng phim *Tôi Vẫn Sống*, một bộ phim về đứa trẻ bị cha mẹ ruột bỏ rơi vì bệnh tật, trở thành Ảnh hậu trẻ tuổi nhất nước Q.

Tính cách cô bé rất tốt trong giới giải trí không ít ông lớn đều rất yêu quý cô bé. Hai thành viên còn lại trong đội của Lâm Chi Nam đều là đàn ông cao to, vạm vỡ được chung đội với Lâm Chi Nam thì suýt nữa cười ngất, cô bé bảo đi đường nào thì đi đường đó không có chút ý kiến nào.

Sở Hoài Khâm đáp lại sảng khoái: “Được chứ, Tiểu Hòa Thượng giao Nam Nam cho em đấy.”

Mắt Tiểu Hòa Thượng sáng lên, chạy tới kéo kéo dây đeo ba lô nhìn cô bé xinh xắn, má đỏ ửng: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.”

“Ôi chao, hòa thượng này sáu căn không thanh tịnh rồi!”

Trong phòng livestream, khán giả nhìn thấy cảnh này thì cười khúc khích trêu chọc càng nhiều người hơn thì gửi lời cảm ơn Tiểu Hòa Thượng vì đã chăm sóc em gái cảm thấy hai thành viên kia của Lâm Chi Nam trông thế nào cũng thấy là người thô kệch, fan của cô bé sau khi nghe danh sách thành viên thì đều sợ họ không chăm sóc tốt cho cô bé.

Ba đội tập hợp lại với nhau đi về phía rừng tre. Điều bất ngờ là đội của Hạ Thương và An Mạn Nhu cũng đi theo.

[Sao lại có hai đội đi theo Sở Hoài Khâm vậy? Nhìn anh ta thế nào cũng không giống người có thể dẫn đội.]

[Chỉ là đi cùng đường thôi chứ, đội của Hạ Thương và An Mạn Nhu cũng lấy bản đồ A3 mà.]

Khán giả trong phòng livestream ồn ào bàn tán. Lúc này đã gần trưa, nắng hơi gắt bước chân giẫm lên cỏ khô phát ra tiếng sột soạt. Tiểu Hòa Thượng đi đầu, tay cầm một cây gậy vừa đi vừa đập vào đám cỏ cao đến bắp chân đeo ba lô to chạy tới chạy lui chẳng thấy mệt mỏi chút nào trông cứ như đi dã ngoại vậy.

A, anh ơi, nhìn kìa, là máy bay không người lái.” Tiểu Hòa Thượng dường như nhìn thấy thứ gì đó ghê gớm lắm, trợn tròn mắt kinh ngạc, sau đó nhìn sang những người khác muốn tìm kiếm sự đồng tình nhưng lại thấy mọi người đều có vẻ mặt như chuyện thường ngày, bèn rụt rè hạ tay xuống.

“Chậc.”

Một tiếng khinh thường rõ mồn một vang lên, Tiểu Hòa Thượng lập tức đỏ mặt.

Sở Hoài Khâm cười nói: “Cái máy bay không người lái này quả thực lợi hại, anh chưa từng thấy cái nào bay nhanh và ổn định như vậy.”

“Thật ạ?”

“Ừ, thật.”

Sở Hoài Khâm đưa tay chọc vào lúm đồng tiền của Tiểu Hòa Thượng, lúc trước đã muốn chọc rồi rất đáng yêu.

“Hừ!” Lại một tiếng hừ nhẹ, sau đó người vừa lên tiếng lạnh lùng nói: “Có gì mà ngạc nhiên chứ, thiết bị quay phim do công ty tôi cung cấp, n-nếu cậu thích thì sau khi cuộc thi kết thúc, tôi có thể bán rẻ cho cậu một cái.”

Sở Hoài Khâm:

Khán giả: [Anh có phải đồ ngốc không vậy!]

Tiểu Hòa Thượng chạy đến trước mặt Hạ Thương, vừa lùi vừa đi: “Có thể bán rẻ cho em không ạ?”

Hạ Thương: “Không.”

Người xưa có câu, trông núi gần chạy chết ngựa quả không sai. Nhìn rừng tre có vẻ gần, nhưng đi thì lại rất xa cộng thêm đường núi khó đi, cả nhóm đeo ba lô đi gần hai mươi phút mới tới nơi. Sau khi bỏ ba lô xuống có người đã bắt đầu thở hổn hển, cô bé Lâm Chi Nam thì khỏi phải nói, An Mạn Nhu mới đi được mười phút thì ba lô đã sang tay Tiêu Đốc Quỹ, trong lúc đó có nhờ Hạ Thương giúp đỡ nhưng Hạ Thương lại chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái, kiêu ngạo hết sức.

Fan của An Mạn Nhu trong phòng livestream mắng Hạ Thương xối xả: [Một cô gái xinh đẹp như vậy mà chẳng có chút phong độ nào, những người khác cũng thế cũng không giúp đỡ con gái nhà người ta.] 

May mà sau đó có Tiêu Đốc Quỹ giúp đỡ nhận lấy ba lô, nếu không thì suýt nữa đã mắng đến Sở Hoài Khâm cái đồ yếu đuối này rồi. Lúc đó, fan của Sở Hoài Khâm đều đã chuẩn bị xắn tay áo lên chiến không ngờ lại không đến lượt thần tượng của mình.

“Anh ơi, chúng ta phải làm thế nào?” Lâm Chi Nam bỏ ba lô xuống, mặt đỏ bừng chạy đến trước mặt Sở Hoài Khâm. Cô bé đã từng hợp tác với Sở Hoài Khâm cũng khá thích anh.

“Còn cả tôi nữa, Hoài Khâm, cậu cứ quyết định đi.” Tô Hoài Thần nhìn sang hai thành viên còn lại: “Được không?”

Hai người gật đầu, không có ý kiến.

Sở Hoài Khâm hỏi: “Được, vậy tôi phân công nhiệm vụ, ai trong số các cậu biết đan giỏ?”

“Em.” Tiểu Hòa Thượng giơ tay lên cao.

“Còn cả tôi nữa.” Bình Tường và Phong Thiện cũng đáp lời, xem ra những người xuất thân từ Thiếu Lâm đều biết đan cả.

“Tuy em không biết nhưng em có thể học.” Lâm Chi Nam cũng giơ tay.

“Được, tôi phân công đây,” Sở Hoài Khâm không chút khách khí nhận nhiệm vụ phân công, “Tiểu Hòa Thượng và Bình Tường đan giỏ, Lâm Vĩnh Phúc, Giang Bác Dịch chặt tre, Tô Hoài Thần, Lâm Chi Nam lấy nước đun sôi, An Thư Nam và Phong Thiện đi đào măng.”

Nói xong, Sở Hoài Khâm lại đưa tấm thẻ in hình các loại thảo dược cho hai người đi đào măng, bảo họ thấy thì đào về thấy loại rau dại nào khác cũng đừng bỏ qua. Phong Thiện là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm thường xuyên lăn lộn trên núi rất quen thuộc với các loại rau dại trên núi, còn An Thư Nam là vận động viên chỉ có thể để Phong Thiện dạy.

Khán giả trong phòng livestream sau khi nghe Sở Hoài Khâm nói thì kinh ngạc phát hiện ra những người bình thường này đều có kỹ năng sinh tồn nhất định trong hoang dã, xem ra đạo diễn mời đệ tử tục gia của Thiếu Lâm đến tham gia chương trình cũng có ý đồ “rót nước”, hoặc là muốn để những người này dẫn dắt các ngôi sao trưởng thành, ít nhất là học được một số kiến thức sinh tồn trong hoang dã còn có thể đi được bao xa thì khó nói.

[Đạo diễn Hoàng vất vả rồi!]

[Năm năm trước, họ đều là sống sót qua ngày, hy vọng năm nay sẽ đứng vững.]

[Có một vấn đề, không có cưa thì làm sao chặt tre?]

Khán giả trong phòng livestream đặt ra nghi vấn, nhưng rất nhanh nhóm người này đã làm mới nhận thức của họ. Chỉ thấy Sở Hoài Khâm nhặt một viên đá to bằng bàn tay trên mặt đất, dùng cạnh của nó đập vào một viên đá khác hai cái rồi đưa cho Lâm Vĩnh Phúc. Lâm Vĩnh Phúc dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người chọn một cây tre to bằng cánh tay, ngồi xổm xuống mài xung quanh gốc tre, mài ra một vết màu xanh, sau đó đá một cái, “rắc” một tiếng, cây tre gãy. Chặt tre kiểu này rất dễ dàng, chỉ vài cái là đã chặt được bốn năm cây.

Một số khán giả trong phòng livestream ngơ ngác:

[Ai đó có thể giải thích nguyên lý cho tôi được không? Tại sao có dao găm mà không dùng, lại dùng đá?]

[Dao găm thì sắc, dùng để gọt đồ thì được nhưng cưa đồ thì phải dùng vật có răng cưa mới hiệu quả. Sở Hoài Khâm vừa nãy dùng đá đập hai cái là muốn tạo ra những cái răng cưa nhỏ ở cạnh đá, xem ra cậu ta thật sự đã học qua.]

[Hiện tại cảm thấy hơi kỳ lạ, cứ tưởng Sở Hoài Khâm sẽ là người kéo chân sau, sao giờ lại thành cậu ta dẫn dắt rồi? Tôi có phải đã đặt cược nhầm người rồi không?]

Trong khi khán giả trong phòng livestream đang kinh ngạc vì Sở Hoài Khâm khác với ấn tượng của họ, thì Lâm Vĩnh Phúc đã cưa cây tre thành ba khúc theo đốt tre ném cho Lâm Chi Nam đi lấy nước, sau đó tiếp tục cưa, đội của họ có chín người ít nhất phải làm chín cái. Bên này, Tiểu Hòa Thượng kéo một cây tre đã đổ sang một bên lấy con dao găm dài nửa cánh tay do chương trình cung cấp ra, ba hai cái đã gọt sạch cành lá chẻ thành từng mảnh, sau đó loại bỏ lớp thịt tre màu trắng bên trong chỉ để lại lớp vỏ ngoài để đan giỏ.

Mấy người này võ công thật tốt động tác nhanh thoăn thoắt, khiến khán giả trong phòng livestream liên tục trầm trồ khen ngợi, rõ ràng mảnh tre đã mỏng như vậy rồi mà sao vẫn có thể gọt mỏng như tờ giấy được kỹ thuật thật lợi hại.

Nhóm đi đào măng bắt đầu xuất phát, máy bay không người lái vù vù bay theo, hình ảnh của hai người được chia thành màn hình nhỏ, không ít khán giả trong phòng livestream đã chuyển sang xem họ đào măng như thế nào.

Lúc này, lửa của Tô Hoài Thần cũng đã nhóm lên nhưng Sở Hoài Khâm lại biến mất. Vừa nãy khán giả trong phòng livestream đều đổ dồn sự chú ý vào việc Lâm Vĩnh Phúc chặt tre, không để ý một cái là anh đã chuồn mất. Phòng livestream A1 không có ai, có người chạy sang xem màn hình nhỏ thì phát hiện cậu đang nhặt cành củi.

Khán giả: [... Quả nhiên là đồ yếu đuối, toàn chọn việc nhẹ nhàng mà làm.]

“Tsk!”

Trong màn hình, Sở Hoài Khâm đang cúi người bỗng đứng thẳng dậy, mặt nhăn nhó nhưng ngay lập tức khóe mắt ươn ướt, tay run lẩy bẩy. Mọi người nhìn kỹ mới thấy ngón tay anh không biết bị cái gì cứa một vết thương dài gần nửa ngón tay, đang chảy máu.

[Á á á, anh ơi, tay anh chảy máu rồi, mau cầm máu đi! Có ai không, anh tôi chảy máu rồi.]

[Không cần phải kêu la khoa trương như vậy chứ, tuy nhìn có vẻ hơi đau nhưng đàn ông con trai chảy máu không chảy nước mắt, cần gì phải khóc?]

[Nhưng nhìn anh ấy mắt đỏ hoe, trông tội nghiệp quá.]

Sở Hoài Khâm cũng không muốn khóc, vấn đề là cậu không kiểm soát được, hít hít mũi, đưa tay lau nước mắt, Sở Hoài Khâm thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Thật là mất mặt!”

Khán giả: [...]

Vì chuyện này xảy ra đột ngột, nên việc Sở Hoài Khâm chọn việc nhẹ nhàng cũng không còn ai nhắc đến nữa ôm cành củi khô đi về, vừa lúc đụng phải Hạ Thương đang khoanh tay trừng mắt nhìn anh cũng không biết có thù oán gì. Sở Hoài Khâm nhìn Hạ Thương, cong môi cười đến mê hồn, mặt Hạ Thương lập tức đỏ bừng từ mặt đến tai rồi đến cổ như con tôm luộc, Hạ Thương vội quay đầu đi, ánh mắt lấp lánh.

Sở Hoài Khâm lắc đầu, vẫn còn là trẻ con mà vẫn còn là trẻ con mà! Ôm củi đi về phía Lâm Chi Nam. Hạ Thương nhìn chằm chằm xuống đất, chớp chớp mắt, tai động đậy im lặng một lúc, đột nhiên quay đầu lại phát hiện Sở Hoài Khâm đã đi xa, không khỏi nghiến răng trừng mắt nhìn bóng lưng đang khuất dần, nắm đấm buông thõng bên hông siết chặt, sát khí đằng đằng như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào Sở Hoài Khâm ăn tươi nuốt sống cậu lại có chút không cam lòng.

Khán giả trong phòng livestream bị biểu cảm của Hạ Thương dọa sợ, tất cả đều cho rằng Hạ Thương nhất định có thù oán với Sở Hoài Khâm nhìn vẻ mặt căm ghét không hề che giấu của cậu ta là biết, fan của Sở Hoài Khâm sợ ngây người, liên tục gửi bình luận hỏi có cách nào báo cho thần tượng của họ biết, để cậu tránh xa Hạ Thương ra một chút.

Sở Hoài Khâm quay lại bên cạnh Lâm Chi Nam, cô bé đang ngồi xổm nhóm lửa.  Ở đây là rừng tre, có rất nhiều lá khô, chỉ cần một chút lửa là cháy, nhưng vì lá nhẹ gió thổi là bay, nên dùng cành cây nhóm lửa vẫn an toàn hơn.

Tô Hoài Thần thấy tay Sở Hoài Khâm bị thương thì mở túi thuốc ra phát hiện chỉ có băng gạc, thuốc đỏ và nước sát trùng nhưng vậy cũng đủ rồi, Tô Hoài Thần ngồi khoanh chân trên mặt đất sát trùng và băng bó vết thương cho Sở Hoài Khâm.

“Anh Hạ, chúng ta cũng làm ống tre đựng nước đi, còn bọn họ đan giỏ tre để làm gì? Anh biết không?” Thiệu Đài đến gần Hạ Thương, gương mặt thanh tú rất được các cô gái trẻ ngày nay yêu thích, đôi mắt to chớp chớp như có nước.

Hạ Thương cau mày: “Cậu là ai?”

Thiệu Đài ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Em là Thiệu Đài, cùng đội với anh mà!”

“Táo Đài? Không quen.” Hạ Thương nói xong, quay người bỏ đi chưa được hai bước lại dừng lại, lạnh lùng nói: “Cậu đi làm ống tre đi!”

Thiệu Đài đỏ mặt nói: “Em không biết làm.”

Hạ Thương: “Thật ngu ngốc!”

Khán giả trước màn hình livestream: [Tra nam, tra nam, nhất định là tra nam.]

Đoàn làm phim đang quay: ...

Đội của Sở Hoài Khâm đã đun sôi nước trong nồi nhỏ, đang rửa những ống tre to bằng bắp chân, dài bằng cánh tay, Tiểu Hòa Thượng và Bình Tường đan giỏ cũng rất nhanh nhẹn, hai đội còn lại nhìn ba đội này làm việc nhanh nhẹn thoạt nhìn như những người chiến thắng không khỏi có chút ghen tị. Nghĩ đến việc đoàn làm phim không cấm việc hợp tác, Tô Phi Trần liền đề nghị muốn hợp tác với đội của Sở Hoài Khâm những người khác đang chuẩn bị học theo đội của Sở Hoài Khâm làm ống tre để trữ nước, nghe thấy lời của anh ta thì sững sờ.

“Tôi đồng ý.” Tiêu Đốc Quỹ đáp, quãng đường từ đây đến đích rất xa, nếu không giúp đỡ lẫn nhau thì sẽ nhanh chóng bị loại, còn về sau muốn tranh giành năm suất vào vòng trong như thế nào thì tùy vào thực lực cá nhân.

Thiệu Đài không muốn lắm, nói: “Thật ra hai đội chúng ta hợp tác cũng được mà! Đúng không, Mạn Nhu.”

An Mạn Nhu nhìn Hạ Thương rồi gật đầu: “Ừ!”

“Tùy các người.” Hạ Thương thờ ơ nói, ánh mắt vẫn dán chặt vào Sở Hoài Khâm.

Đoàn làm phim đứng bên cạnh nhìn nhau nói Hạ Thương đến tham gia chương trình, chi bằng nói anh đến để nhìn chằm chằm người khác, khó hiểu rửa ống tre, dùng nước nóng khử trùng rồi đổ nước vào những việc này cũng không khó, Lâm Chi Nam và những người khác nhanh chóng hoàn thành. Nhóm đi đào măng cũng đã quay lại dùng lá chuối bọc khoảng hai mươi mấy cây măng, còn có một loại rau dại mọng nước gọi là rau sam, màu tím nhạt hơi giống hình vuông, bây giờ là cuối tháng ba vừa đúng mùa sinh trưởng của nó.

“Đây là thảo dược sao?” Tô Hoài Thần chưa từng thấy loại rau này, nhưng nghĩ nhặt về chắc cũng có ích.

“Không phải là thảo dược mà chương trình quy định nhưng nó có một số công dụng chữa bệnh chủ yếu là dùng để trộn salad, rất ngon.” Sở Hoài Khâm chia rau sam thành ba phần, mỗi đội một phần, măng cũng chia ra đổ nước đã nguội bớt vào ống tre, mỗi đội một cái giỏ tre ở giữa còn dùng tre vót đũa, bát tre các thứ khán giả trong phòng livestream hết lần này đến lần khác trầm trồ kinh ngạc, cuối cùng cảm thấy chỉ cần bọn họ không dùng tre chế tạo máy bay thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên nữa.

Sau khi nỗ lực, mọi thứ đã được hoàn thành và cho vào giỏ tre xem đồng hồ, đã gần ba giờ chiều, mọi người xuất phát. Hai đội quyết định tự mình lập nhóm không đi theo, vì động tác chậm hơn đội của Sở Hoài Khâm một chút, bây giờ mới bắt đầu làm ống tre. Hạ Thương hối hận nhìn mấy người kia, biết thế đã hợp tác với họ rồi nhưng mà không cam lòng, cứ thế bị lãng quên, không cam lòng.

Hạ Thương do dự một hồi muốn đuổi theo nhưng lại cứng đờ dừng bước nghĩ đến việc anh trai anh nói nếu không hoàn thành nhiệm vụ cho tốt thì sẽ ném anh ấy về nước J, anh đành phải cúi xuống giúp làm ống tre.

Mấy người khác bị bầu không khí u ám của Hạ Thương đè nén đến mức không dám lên tiếng cúi đầu làm việc. Đạo diễn Hoàng đang điều khiển máy bay không người lái lắc đầu, quả nhiên là một tên nhóc choai choai điển hình, nóng nảy quá.

“Anh ơi, anh có quen Hạ Thương kia không? Sao anh ta cứ nhìn chằm chằm vào anh, trông dữ tợn thế.” Tiểu Hòa Thượng đã sớm chú ý tới rồi nếu không cảm nhận được Hạ Thương không có ác ý, nếu không thì chắc chắn đã đánh cho anh ấy một trận.

“Ừm.” Sở Hoài Khâm vuốt cằm, cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc là thầm mến tôi đấy!”

“Oa, anh giỏi thật, đến đàn ông cũng thầm mến anh.”

“Đương nhiên rồi, anh của em đây phong hoa tuyệt đại, có vài người đàn ông si mê anh thì có gì lạ.”

Khán giả trong phòng livestream: [????]

Người quản lý Trần Quả vừa bận xong việc khác đăng nhập vào phòng livestream: ???”

Đau đầu mở điện thoại xem hot search trên Weibo, may mà sau khi Sở Hoài Khâm bị gắn mác yếu đuối, tự đại, giả tạo thì tin tức tự luyến vẫn chưa xuất hiện, nhưng hot search “đói bụng” của cậu ta đã lên top 7 có xu hướng tăng lên thậm chí là “bùng nổ”. Thoát khỏi hot search, Trần Quả tìm kiếm chủ đề nghiến răng, độ hot của chủ đề “tự luyến” của Sở Hoài Khâm đang tăng lên, e rằng không bao lâu nữa cậu ta sẽ lên hot search.

Phía dưới phần bình luận vẫn tràn ngập những tiếng cười ha ha, còn lại thì toàn là tag nhóm anti-fan, kêu họ ra mặt “vạch trần” Sở Hoài Khâm – đồ yếu đuối này.  Đồng thời, lý lịch của Hạ Thương cũng bị đào bới ra hóa ra anh là chủ tịch tập đoàn Khoa học kỹ thuật Khanh Thương, máy bay không người lái lần này đúng là do công ty anh ấy tài trợ mới hai mươi tuổi đang học thạc sĩ, khởi nghiệp từ hồi cấp ba, giờ tập đoàn Khoa học kỹ thuật Khanh Thương đã lọt top 3 trong số các công ty công nghệ, lai lịch đúng là khủng. Còn lý do anh tham gia chương trình này, đa số khán giả cho rằng là để quảng bá sản phẩm của công ty.

Dãy núi mà chương trình lựa chọn cũng bị lộ tẩy, hóa ra là một khu bảo tồn thiên nhiên nổi tiếng ở nước Q chỉ là địa điểm bọn họ đang ở khá hẻo lánh, thực vật và động vật tương đối phong phú. Gấu và hổ là cư dân bản địa, trăn gấm thì sống cùng khu vực, quan trọng nhất là mưa nhiều.

Lúc chiều tà, các thành viên tham gia chương trình sinh tồn vất vả lắm mới leo từ chân núi lên bất ngờ bị cơn mưa xối xả làm cho ướt sũng. Cơn mưa như trút nước tưởng chừng như muốn cuốn trôi cả ngọn núi. Bóng tối ập đến, sự mệt mỏi tăng lên gấp bội. Mới ngày đầu tiên mà đã có người không nhịn được bật khóc.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play