Chương 4

Danh sách các đội được công bố, việc đầu tiên mỗi đội phải làm là tìm hiểu về dãy núi này và chọn tuyến đường cần đi nhưng khi mọi người xem xét kỹ lưỡng những thứ mà tổ chương trình đưa ra, họ phát hiện ngoài bản đồ lộ trình thì chẳng có bất kỳ thông tin nào khác. Điều này là sao muốn họ mò mẫm xông vào trong vùng đất hoàn toàn xa lạ này sao?

Những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên, vài ngôi sao túm tụm lại với nhau thảo luận nhỏ giọng, sắc mặt An Mạn Nhu càng trắng bệch đến đáng sợ. Tuy tuổi đời còn trẻ, mới hai mươi tư tuổi nhưng cô đã là tiểu hoa đán nổi tiếng, lượng fan chẳng kém gì Sở Hoài Khâm, cô đến đây cũng chỉ muốn nâng cao địa vị chuẩn bị cho con đường chuyển hướng sang phái thực lực. Trước khi đến, người quản lý cũng nói với cô rằng chương trình chắc chắn sẽ giống như mọi năm không phải là tổ chương trình cung cấp đồ ăn cho cả tháng thì cũng là mọi người làm nhiệm vụ trong núi để đổi lấy thức ăn vất vả nhất cũng chỉ là đeo đai an toàn leo lên những vách đá nhỏ. Bạn trai giàu có của cô cũng nói rằng anh ta đã đầu tư vào chương trình này đã chào hỏi trước, dù thế nào thì cô cũng nhất định được tham gia vòng hai của Giải Châu Á nhưng bây giờ hoàn toàn khác với những gì đã nói trước đó!

"Trước đây không phải như vậy đâu, năm nay sao lại thay đổi mà không báo trước, cơ thể tôi vốn không tốt, từ đây xuất phát đến đích, phải vượt núi băng rừng còn không biết có hổ với sư tử hay không..."

An Mạn Nhu cắn chặt môi, khóe mắt ươn ướt, lẩm bẩm nói trông vô cùng bất lực. Lời của An Mạn Nhu vừa dứt, sắc mặt của vài ngôi sao có mặt rõ ràng trở nên khó coi. Đúng vậy, trước khi đến tổ chương trình đâu có nói là thay đổi hình thức thi đấu.

Tuy Lam Thiên Hoa xuất thân là diễn viên võ thuật nhưng rốt cuộc khác với những người được đào tạo bài bản, nói khó nghe một chút thì chỉ là mấy chiêu trò. Trước đó, khi đạo diễn Hoàng giới thiệu hình thức thi đấu, anh đã không hài lòng nhưng đạo diễn Hoàng chỉ nói một câu là có thể rút lui ngay lập tức khiến anh nuốt lời trở lại. Bây giờ nghe An Mạn Nhu nói, anh đột nhiên bừng tỉnh: "Đạo diễn Hoàng, tôi đã xem qua bản đồ tuyến đường rồi, theo lộ tuyến dù chúng tôi chọn lộ trình nào cũng phải vượt qua dãy núi này mới đến được đích. Khó khăn thì không nói làm gì dãy núi này trùng điệp, rừng rậm um tùm lại đang là mùa xuân, bên trong sẽ có đủ loại động vật phải không bao gồm cả hổ, rắn độc, lợn rừng đúng không?"

"Đúng vậy."

Lời của đạo diễn Hoàng khiến sắc mặt mọi người thay đổi, bóng cây đung đưa dưới ánh mặt trời in trên mặt đất trở nên đáng sợ. Trước khi đến, họ đã nghĩ sẽ có rắn rết côn trùng nhưng không ngờ lại có cả thú hoang cỡ lớn.

"Tôi nhớ năm năm trước không phải như vậy, hơn nữa những loài động vật này đều là thú hoang, nếu xảy ra chuyện thì sao?"

"Tôi đã nói là có nút cầu cứu."

"Nhưng ông cũng đã nói nhấn nút là đồng nghĩa với việc bỏ cuộc."

"Đúng vậy, nhớ quy tắc rất tốt." Đạo diễn Hoàng dường như không cảm thấy Lam Thiên Hoa nói chuyện với mình không dùng kính ngữ, ông ta liếc nhìn những người khác: "Còn nửa tiếng để chuẩn bị, nhanh chóng xuất phát."

Dương Linh là một tiền bối đã hai lần đoạt giải Thị Hậu tự cho mình có chút địa vị, liền lên tiếng: "Đạo diễn Hoàng, ông không định cho chúng tôi một lời giải thích sao?"

"Tôi đã nói rồi, các người có quyền bỏ cuộc."

Trần Kiến tức giận nói: "Đạo diễn Hoàng, đây là ông đang ép chúng tôi bỏ cuộc?"

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, tổ đạo diễn và các thí sinh ngay lập tức chia thành hai phe. Phòng phát sóng cũng náo loạn, fan hâm mộ tất nhiên ủng hộ thần tượng, fan only thì ủng hộ tổ chương trình, phòng livestream lập tức trở nên ồn ào.

[Mặt dày thật, còn muốn đạo diễn Hoàng giải thích cho cô ta, Thị Hậu thì ghê gớm lắm à? Đạo diễn Hoàng của chúng ta đã nâng đỡ biết bao nhiêu Thị Hậu, Ảnh Đế rồi, cái loại gì vậy.]

[Người phía trên nói chuyện khó nghe quá đấy, rõ ràng hình thức thi đấu này làm khó người ta, chỉ là một chương trình giải trí thôi mà phải đi bộ trong rừng sâu cả tháng, lỡ gặp thú hoang cỡ lớn bị thương thì sao? Có cần phải liều mạng như vậy không?]

[Ồ, nói nghe dễ dàng thật, đã là chương trình rồi tham gia thì phải nghe theo tổ chế tác, tưởng mình là cha thiên hạ à, mình tham gia là mình làm chủ hả.]

[Mấy năm trước quá dễ rồi, ai cũng tưởng đến đây du lịch nên mới thua liên tiếp năm năm, mức độ này tôi còn thấy chưa đủ đâu, đạo diễn Hoàng hành hạ ch*t bọn họ đi, không thì ra nước ngoài cũng mất mặt.]

[Chết tiệt, cãi nhau ầm ĩ thế này, không lẽ tất cả đều bỏ cuộc hết sao!]

[Cậu nghĩ nhiều rồi, vẫn còn “kẻ yếu đuối” mà, cậu xem Sở Hoài Khâm kìa, đang nấu mì đấy!]

Đạn mạc vừa xuất hiện câu này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Sở Hoài Khâm, quả nhiên thấy cậu đang nấu mì thật bếp lò đơn giản được dựng lên bằng đá đang cháy, nước trong nồi thép vừa phát xuống sôi sùng sục. Sở Hoài Khâm đang ngồi xổm bỏ mì vào nồi, Tiểu hòa thượng xách tà áo cà sa dài thoăn thoắt chạy xung quanh hỏi khi nào thì được ăn, Lâm Vĩnh Phúc đang nhặt củi ở gần đó, còn có vài người thuộc nhóm người bình thường ngồi xổm bên cạnh nuốt nước miếng hỏi Sở Hoài Khâm nấu xong có thể để lại lửa cho họ nấu mì ăn không, đói chết rồi.

Lúc này mọi người mới nhớ ra, từ sáng xuất phát đến giờ, họ chưa ăn gì cả. Tô Hoài Thần thấy mọi người cãi nhau càng lúc càng gay gắt, vội vàng khuyên can: "Đừng cãi nhau nữa, đừng cãi nhau nữa, nói chuyện cho đàng hoàng."

Thiệu Đài liên tục gật đầu, "Đúng vậy nói chuyện cho đàng hoàng, đạo diễn Hoàng, bọn họ chỉ hơi kích động thôi, hình thức thi đấu này đúng là khác với những gì chúng tôi biết trước đó, chương trình này quá nguy hiểm rồi lỡ xảy ra chuyện thì phiền lắm, phải không ạ?"

Tô Hoài Thần: "..."

Mấy người này không xem hợp đồng à? Thôi, anh ta vẫn nên đi tìm Sở Hoài Khâm hỏi xem mì chín chưa, tiện thể nấu mì ăn luôn vậy. Tuy chỉ mới gặp mặt vài lần nhưng anh ta luôn cảm thấy hậu bối này rất tốt.

Đạo diễn Hoàng tức đến mức bật cười: "Ồ, địa điểm và hình thức thi đấu của vòng một “Livestream sinh tồn nơi hoang dã” đều do tôi đích thân khảo sát và quyết định, cho đến bây giờ vẫn chưa nói với ai, nếu nói là có người biết thì cũng chỉ có trợ lý lái xe cho tôi là cậu ta nói với các người?"

"Tôi không có." Trợ lý mặt mày tái mét, chuyện này ngay cả cấp trên, phó đạo diễn và các đạo diễn nhóm cũng không biết, làm sao anh ta biết được, anh ta cũng chỉ lái xe đưa đạo diễn Hoàng đến đây, ba tháng sau lại đến đón ông ta về thôi: "Đạo diễn Hoàng, tôi thật sự không nói gì cả."

"Được rồi, trợ lý không nói hợp đồng cũng chỉ ghi là trong điều kiện đảm bảo an toàn cho nghệ sĩ, toàn bộ chương trình do tổ chế tác sắp xếp vậy thì các người biết được từ đâu?"

Trần Kiến cắn môi, cãi lại: "Năm năm trước..."

"Hình như các người không nghe rõ những gì tôi vừa nói, bây giờ chương trình này do tôi đạo diễn thì tôi làm chủ."

Dương Linh hét lên một tiếng, tay cầm thẻ run rẩy: "Ông đây là coi thường mạng người."

"Bệnh à? Tài nguyên của Dương Linh là ai cho cô ta coi thường mạng người là sao? Cô ta định đến đây du lịch à!"

"Trời ơi, còn là Thị Hậu nữa chứ nói năng kiểu gì vậy, bây giờ tôi thấy Sở Hoài Khâm còn dễ thương hơn cô ta nhiều."

"Chị Dương em nói có gì sai sao rõ ràng là vậy mà, các người không nghe thấy họ thừa nhận rồi à? Có hổ, trăn gấm những thú hoang cỡ lớn, tất nhiên tham gia không phải là các người."

"Nhận thù lao tám chữ số làm sao, còn muốn ngồi uống trà à?"

Sinh tồn nơi hoang dã vất vả, cát-xê cho minh tinh ở vòng một đã lên đến tám chữ số, đây là điều mà trong và ngoài giới ai ai cũng biết. Nếu không bị loại giữa chừng, cát-xê của mỗi vòng sẽ tiếp tục tăng lên, cộng dồn lại sẽ ra con số rất khủng khiếp. Trước đây đã có người nói rằng họ không xứng đáng nhận cát-xê này chỉ là tổ chế tác luôn quá dễ dãi, năm nay khó khăn lắm mới có đạo diễn Hoàng dẫn dắt "chấn chỉnh" lại lập tức chịu không nổi.

"Còn mười lăm phút." Đạo diễn Hoàng mặt lạnh xác nhận thời gian, nói: "Mười lăm phút nữa mà chưa xuất phát, tất cả đều coi như bỏ cuộc."

Đạo diễn Hoàng nói xong liền vẫy tay với phó đạo diễn, quay lại xe. Vài minh tinh phản đối đạo diễn Hoàng nhìn nhau cắn răng gọi điện cho người quản lý, lúc này họ mới biết tuy cát-xê vòng một là tám chữ số nhưng nếu bỏ cuộc giữa chừng sẽ bị trừ một phần, những người không tham gia đến cuối cùng cũng sẽ bị giảm tương ứng.

Lúc đầu nghe nói là tài nguyên của “Livestream sinh tồn nơi hoang dã” họ không xem kỹ hợp đồng đã ký luôn không ngờ lại như vậy. Vậy họ có thể từ bỏ thù lao cao ngất ngưởng và tài nguyên lưu lượng phía sau không? Rõ ràng là không thể, vì vậy họ tản ra đi thu dọn đồ đạc của mình.

"Xì xụp!"

Tiếng xì xụp húp mì vang lên khiến vài ngôi sao mất mặt đặc biệt là khi thấy Tô Hoài Thần lại nói chuyện với Sở Hoài Khâm sắc mặt càng thêm đen lại. Tô Hoài Thần tuy tuổi còn trẻ nhưng địa vị rất cao lại thêm gia thế khủng, không ít người muốn kết giao với anh ta. Ở sân bay gặp anh ta, họ đã vài lần muốn tiếp cận nhưng đều bị anh ta lảng tránh, không ngờ anh ta lại thân thiết với “kẻ yếu đuối” Sở Hoài Khâm như vậy.

Trần Kiến đi đến trước mặt mấy người đang túm tụm lại, nhỏ giọng hỏi: "Các người không đòi lại quyền lợi của mình à?"

Mấy người đang bưng nồi mì ngẩng đầu nhìn Trần Kiến, sau đó đồng loạt nhìn về phía Sở Hoài Khâm, ánh mắt như muốn cậu lên tiếng.

Sở Hoài Khâm nhướn mày, đáp: "Tôi đói."

Mọi người: [Lý do hay đấy.]

Chuyện cãi vã coi như tạm thời kết thúc, mười lăm phút của đạo diễn Hoàng khiến mọi người không khỏi gấp rút thời gian. Cứ thế lần lượt, gần đến giờ phía Sở Hoài Khâm lại do dự về lộ trình.

Tiểu hòa thượng: "Cái này, cái này, A3 tốt, em thấy có hẻm núi còn có vách đá, biết đâu còn có thác nước nữa chúng ta đi đường này đi!"

Lâm Vĩnh Phúc nói lớn: "Tuyến đường A1 ghi là động vật thường xuyên qua lại, đến nay đã phát hiện có phân gấu, nước tiểu hổ, tôi vẫn chưa thấy hổ với gấu hoang dã bao giờ!"

Sở Hoài Khâm thong thả nói: "A2, theo lời dân phượt tuyến đường này đã xảy ra không ít sự kiện kỳ quái, tôi vẫn chưa thấy ma bao giờ!"

Đồng đội: "..."

Khán giả: [...]

Các thí sinh: "..."

Ba người đều có tuyến đường mình muốn đi, nhìn nhau đồng thời nở nụ cười...

"Oẳn tù tì."

"Yeah, em thắng rồi." Tiểu hòa thượng nhảy vui mừng rộ lên nhưng giữa không trung bị một viên đá nhỏ bắn trúng đầu gối, chân tê rần người trực tiếp ngã xuống "bịch" một tiếng, giòn tan.

Tiểu hòa thượng ngơ ngác nhìn xung quanh, yêu phong từ đâu đến vậy? Ba người quyết định xong lộ trình liền đến chỗ đạo diễn lấy bản đồ lớn của tuyến A3 trải ra so sánh với bản đồ nhỏ thì phát hiện tuyến A3 có vài giao điểm với hai tuyến còn lại, nếu không so sánh với bản đồ nhỏ căn bản không phát hiện ra.

Không biết đây có phải là cố ý của tổ chương trình hay không, tạo cơ hội cho các thí sinh thay đổi lộ trình những người khác có chú ý đến tình huống này không?

Sở Hoài Khâm liếc nhìn các thành viên đang nghiên cứu lộ trình ở các vị trí khác nhau, suy nghĩ một chút, lên tiếng: "Ba tuyến đường đều có giao điểm, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở đó."

Vừa dứt lời, không khí hiện trường lập tức đông cứng lại, sau đó những người đã lấy bản đồ lớn vội vàng trải ra so sánh với bản đồ nhỏ trên thẻ phát hiện đúng là như vậy, hơn nữa có vài đoạn ba tuyến đường còn rất gần nhau chỉ là bản đồ nhỏ vì nhỏ nên nhìn qua cứ tưởng cách xa nhau lắm.

[Ngốc nghếch à, thông tin quan trọng như vậy mà cũng nói ra.]

Tuyến đường có giao điểm nghĩa là nếu tuyến đường mình chọn khó đi, giữa chừng hoàn toàn có cơ hội đổi tuyến, tổ chương trình lại không hề nói ra từ đầu chắc chắn là có ý đồ, bây giờ bị Sở Hoài Khâm nói ra rồi, trò chơi này còn chơi được nữa không?

[Sở Hoài Khâm không nói thì người khác cũng phát hiện ra thôi! Hơn nữa cậu không thấy cậu ấy làm vậy quang minh chính đại hơn sao, lúc này miễn cưỡng công nhận cậu ấy vậy!]

[Tổ chương trình dày công chuẩn bị điểm nhấn sẽ không bị Sở Hoài Khâm phá hỏng như vậy chứ! Thật là lắm mồm.]

[Người phía trên, đạo diễn Hoàng đã nói rồi “Livestream sinh tồn nơi hoang dã” của ông ấy phải chân thực đã bị phát hiện rồi, Sở Hoài Khâm chia sẻ cũng không vi phạm quy tắc trò chơi mà!]

Trong phòng phát sóng trực tiếp không ít fan only lên tiếng bênh vực Sở Hoài Khâm, sau màn cãi vã vừa rồi, họ miễn cưỡng chọn ra được một người vừa mắt trong đám người méo mó.

Tô Hoài Thần tiến lại gần Sở Hoài Khâm, cười nói: "Sao lại nói ra chứ như vậy bọn họ lại có thêm cơ hội lựa chọn rồi."

Hơn nữa những người này nói không chừng còn gây thêm rắc rối.

"Tôi không nói thì họ cũng phát hiện ra thôi, huống hồ." Sở Hoài Khâm đút hai tay vào túi, hơi ngẩng cằm, ánh nắng chiếu xiên từ bên cạnh, khuôn mặt trắng đến gần như trong suốt, cậu hơi nheo mắt, ánh mắt tinh anh lóe lên tia sáng xảo quyệt, cười nhạt nói: "Trò chơi phải có nhiều người tham gia mới vui chứ!"

Tô Hoài Thần giật mình, người con trai tự tin, kiêu ngạo trước mắt thật sự là kẻ yếu đuối mà mọi người trong và ngoài giới giải trí vẫn đồn đại sao? Có lẽ không hẳn là vậy.

"Hết giờ."

Theo tiếng hô của đạo diễn Hoàng, mười đội thí sinh đeo ba lô lên lưng dựa theo lộ trình của mình tiến về phía dãy núi.

Chương trình “Livestream sinh tồn nơi hoang dã” chính thức bắt đầu.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play