◎ Hắn vẫn là thực tham tiền ◎

Buổi chiều.

Doãn Thu Phong vừa tra cứu tư liệu trên mạng, vừa mở tiệm tạp hóa. Đúng lúc gặp mấy du khách đi bộ lên núi, họ ghé vào mua hai chai nước tăng lực, mấy cây xúc xích và vài thanh sô-cô-la.

Nghỉ chân một lát, họ trò chuyện với Doãn Thu Phong, còn nán lại vuốt ve Đại Vương một lúc, rồi mới tiếp tục hành trình.

Sau đó cả buổi chiều không có thêm khách, nhưng Doãn Thu Phong cũng không rảnh rỗi.

Cậu bắt đầu bổ sung đơn hàng từ chỗ nhà buôn sỉ — những mặt hàng có thể nhập thêm.

Đường trắng là chắc chắn phải lấy thêm.

Ngoài ra còn có xà phòng và xà phòng thơm — đều là hàng tiêu dùng hằng ngày, cậu định giá không quá cao. Với mức sống của Thịnh Kinh, chỉ cần truyền ra danh tiếng, những món đồ này chắc chắn không thiếu người mua.

Ngoài ra, cậu cũng bổ sung thêm một số hàng hóa khác.

Bên nhà buôn sỉ khi nhận đơn còn có chút nghi hoặc — một cửa hàng ở sườn núi mà cũng cần nhập nhiều hàng thế này? Sinh ý thật sự tốt vậy sao?

Mặc kệ, có tiền kiếm là được.

Chạng vạng, một chiếc xe tải nhỏ liền chở hàng lên núi.

“Cửa hàng của cậu buôn bán tốt vậy à?”

Người bốc hàng tiện miệng hỏi.

Doãn Thu Phong thuận miệng đáp lại: “Cửa hàng trên núi, mấy anh vận chuyển lên cũng phiền, nên tôi lấy hàng một lần nhiều luôn.”

Cậu đã nghĩ đến chuyện sau này sẽ thay đổi vài nhà cung ứng, luân phiên nhập hàng.

Nếu cứ lấy mãi ở một nơi, sớm muộn gì cũng bị nghi ngờ — lưu lượng khách ở đây không nhiều, không thể nào gánh được những đơn hàng lớn như vậy.

Còn những món khác, cậu chuẩn bị mua online.

Mua hàng online thì không bị ràng buộc nhiều như vậy.

Ở đây không có dịch vụ giao hàng tận nơi, bưu kiện chỉ được chuyển tới trạm trung chuyển ở huyện dưới núi, cậu sẽ tự lái xe đi lấy.

Tới lúc đó, trong thùng hàng chuyển phát là gì cũng chẳng ai biết, cùng lắm thì bị người ta bàn tán sau lưng là cậu cuồng mua sắm online.

Tuy hơi phiền phức, nhưng an toàn.

Cậu mở quyển sổ ghi chép nhỏ ra.

Giấy — giấy in, A4, giấy Tuyên Thành, giấy vẽ... mỗi loại mua hẳn hai thùng lớn.

Ngoài ra, bút mực, nghiên mực... Cậu cũng chọn vài bộ bình dân, loại chỉ vài chục tệ một bộ. Mang sang cổ đại bán 5 lượng bạc một bộ, chắc chắn không thành vấn đề.

Dù sao so với hàng hóa và giá cả bên đó, những món này vẫn cực kỳ có sức cạnh tranh.

Năm lượng bạc chính là nửa lượng hoàng kim.

Phát tài rồi, lại phát tài!

Doãn Thu Phong tự cảm thấy mình thật sự có thiên phú tham tiền. Dù trong lòng kích động một lúc, câuh vẫn tiếp tục lựa hàng.

Vải vóc.

Thật ra ban đầu cậu không nghĩ sẽ buôn vải — thời hiện đại mấy ai còn tự may đồ?

Nhưng cổ đại lại khác, các cô nương khéo tay phần lớn đều tự may quần áo. So với đi mua đồ may sẵn thì vừa tiết kiệm vừa thực tế.

Dựa vào gu thẩm mỹ của mình, lại kết hợp quan sát hôm nay, cậu chọn một vài loại vải có màu sắc và hoa văn đẹp mắt.

Mỗi loại lấy số lượng vừa phải, nếu khách có nhu cầu nhiều thì sau đó bổ sung cũng không muộn.

Ngoài ra, kim chỉ và các loại chỉ khâu đương nhiên cũng phải có.

Hôm nay khi trò chuyện với Chu Lợi, cậu mới biết kim khâu ở cổ đại là món quý giá.

Dù nhà nào cũng có, nhưng để có một cây kim tốt, sắc bén, không cong, đúng là khó như lên trời.

Vì công nghệ chế tạo quá lạc hậu.

Doãn Thu Phong liền chọn mấy hộp kim thêu hoa đủ kích cỡ — mỗi hộp có mười cây kim, giá bán sỉ chỉ mấy đồng. Còn rẻ hơn rau muống.

Ngoài ra, bấm móng tay, bộ đồ vệ sinh cá nhân cũng là mặt hàng tiềm năng.

……

Đến khi điện thoại nóng ran, Doãn Thu Phong cảm giác hai mắt mình hoa cả lên, lúc này mới dừng tay nhập hàng.

Dán miếng giảm mỏi mắt, cậu nằm vật ra giường nghỉ lấy sức.

“Củ Cải Nhỏ, ta có nên may cho mình mấy bộ cổ trang không nhỉ?”

Thật ra cậu có chút do dự.

Mùa hè trên núi mát mẻ, tầm 25 đến 30 độ. Ban ngày mặc áo thun ngắn tay là được, sáng sớm hoặc chiều tối có thể khoác thêm áo mỏng.

Khi còn học đại học, cậu từng cùng câu lạc bộ mặc Hán phục, cũng xem như có chút trải nghiệm.

Nhưng cổ trang tầng tầng lớp lớp, mặc không tiện, hơn nữa ra ngoài đường mặc vậy cũng khá gây chú ý. Ở cổ đại e là cũng không hợp thời.

Củ Cải Nhỏ lúc này đang ôm Quý Phi, cùng nhau nằm trên người Đại Vương, nhàn nhã nói:

“Cái tiệm tạp hóa của ngươi vốn dĩ đã đủ gây chú ý rồi còn gì.”

Nếu không phải hệ thống xác định ký chủ là Doãn Thu Phong, thì lẽ ra nó đã chuyển nguyên trang viên của Lê Nghiên sang cổ đại rồi.

Đồ đạc trong trang viên đó, so với tiệm tạp hóa này, có khi còn lố hơn.

Nó nói tiếp: “Dù sao ta cũng đảm bảo an toàn cho ngươi. Ngươi cứ làm những gì khiến bản thân thoải mái, không cần gò bó quá nhiều.”

Củ Cải Nhỏ ngồi nghiêm túc trên mặt Đại Vương, biểu cảm nhỏ nhắn vô cùng đứng đắn.

Doãn Thu Phong cảm động một phen, “Hệ thống các ngươi đối xử với ký chủ cũng thật tốt quá đi.”

Củ Cải Nhỏ vẻ mặt khả ái:

“Vốn dĩ là nhờ ngươi giúp bọn ta làm việc mà, hiện tại còn chưa có tiền lương phát cho ngươi, ít nhất phúc lợi cơ bản cũng phải đảm bảo cho ngươi chứ.”

Tuy rằng mang những loài động thực vật trở về sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển ở thời đại của Doãn Thu Phong, nhưng suy cho cùng thì cũng bởi vì hệ thống mới khiến cậu phải chạy qua chạy lại giữa hai thế giới.

Dù ký chủ thông minh, tự tính toán bao trọn nhiệm vụ, không cần tự mình đi tìm vật tư, thì cũng vẫn phải bỏ ra công sức, thời gian và tinh lực.

Huống chi, Củ Cải Nhỏ còn trói nhầm ký chủ — vốn đã thấy chột dạ, giờ lại chỉ biết cố gắng dùng hết quyền hạn của mình để giúp ký chủ thoải mái hơn một chút.

Doãn Thu Phong hoàn toàn bị chinh phục bởi sự đáng yêu này.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn quyết định đặt mua hai bộ Hán phục.

Ở trong tiệm tạp hóa thì mặc gì cũng được, nhưng nếu ra ngoài, vẫn nên tôn trọng phong tục cổ đại một chút.

Riêng về kiểu tóc thì… thôi khỏi bàn. Tóc cậu vốn dài hơn nam giới hiện đại bình thường một chút, nhưng cũng chưa đủ dài để vấn tóc, cùng lắm chỉ đủ buộc thành cái đuôi nhỏ phía sau. Mà buộc đuôi nhỏ thì… thôi thà cứ để vậy còn hơn.

Mệt mỏi, Doãn Thu Phong mơ mơ màng màng dặn:

“Củ Cải Nhỏ, đừng quên, nửa đêm 12 giờ đưa ta sang bên kia nha.”

Sáng mai đến trưa là cậu lại có thể trở về rồi.

“Biết rồi.” Củ Cải Nhỏ một tay vuốt ve Quý Phi, một tay gãi tai Đại Vương, vô cùng thích thú.

Ở thời đại của nó, làm gì còn những tiểu động vật đáng yêu như thế này. Ký chủ lần này thật tốt, giúp nó có được hai người bạn cùng chơi đáng yêu vô cùng.

Trong lúc Doãn Thu Phong đang ngủ say…

Thịnh Kinh đã dậy sóng.

Tất cả là vì đường cát trắng.

Tổng cộng chỉ mười mấy cân đường cát trắng từ tiệm tạp hóa của cậu, vừa đưa ra đã nhanh chóng bị dân quanh vùng mua hết. Nhưng không ai ngờ, ở cổ đại, mạng lưới quan hệ xã hội lại rộng lớn đến thế.

Cậu từng dặn dò một vị khách quen không cần khách sáo, tên là Trần Liêm.

Cha của Trần Liêm làm quản gia ở Tĩnh Lan hầu phủ, thời trẻ từng vì lão hầu gia chắn một đao, được ân thưởng và thả nô, nên cả nhà được sống như thường dân, thậm chí con cháu được đi học, có cơ hội khoa cử.

Trần Liêm mang một cân đường trắng đến hầu phủ hiến tặng, phụ thân hắn — Trần Đại — dâng thẳng lên Tĩnh Lan hầu.

Thế là, toàn bộ Tĩnh Lan hầu phủ đã biết đến một tiệm tạp hóa giống như trời giáng đang bày bán hàng loạt món đồ kỳ lạ, sang trọng mà trước nay chưa từng thấy.

Mọi người bắt đầu tò mò và bàn tán sôi nổi — rốt cuộc, tiệm tạp hóa kia có lai lịch gì?

Không chỉ có vậy, những người mua được đường trắng hôm trước cũng đều có chút quan hệ, ít thì thông gia, nhiều thì là thân thích.

Ví như đem biếu nhà mẹ đẻ một ít, đưa cho con gái đã gả chồng một ít, biếu ông cậu, chú bác… Dù sao thì nhà họ gần tiệm tạp hóa, mà chủ tiệm còn hứa sau này sẽ còn hàng.

Một truyền mười, mười truyền trăm.

Cùng lúc đó, Chu Lợi — người có quen biết với Doãn Thu Phong — cũng bị cả xóm láng giềng đến dẫm nát bậc cửa.

Mọi người kéo tới hỏi giá — vì hôm đó Chu Lợi có biết sơ sơ bảng giá. Những món bày trong tiệm đều lạ lẫm, nhưng giá cả… hình như họ cũng có thể thỉnh thoảng tiêu được?

Trương Lan lại càng sốt sắng hơn, gọi nguyên đám phụ nữ trong xóm đến nhà họp kín, bàn chuyện… băng vệ sinh.

Có nhóm người này hỗ trợ rỉ tai, buổi chiều không ít người đã đến tận nơi, nhưng đáng tiếc Doãn Thu Phong đã về hiện đại, cửa tiệm đóng kín. Họ đành bất lực quay về, dự định sáng hôm sau quay lại thử vận may.

Sáng sớm hôm sau…

Giữa giấc ngủ, Doãn Thu Phong bị truyền tống về cổ đại như thường lệ.

Vừa sáng sớm đã bị đánh thức bởi tiếng ồn bên ngoài.

Xuống lầu vừa nhìn, suýt chút nữa cậu hồn phi phách tán.

Ngõ nhỏ trước tiệm tạp hóa bị người chen kín đặc — giống như bị tang thi vây thành.

Mặc dù trong lòng mừng rỡ vì có sinh ý, nhưng hắn cũng biết: tiệm tạp hóa này diện tích không lớn. Nếu để tất cả mọi người ùa vào, căn bản là chen không nổi.

Huống hồ, giữa tiệm và phòng khách chỉ cách nhau một tấm kính. Nếu cậu không cho phép, thì tuyệt không muốn có ai vào đến tận phòng khách.

Cách tốt nhất — chính là giới hạn người mua.

Doãn Thu Phong mở cửa tiệm.

Dáng vẻ kỳ quái, kiểu tóc lạ lẫm, còn có con chó to đi theo bên cạnh — nhưng những điều đó hôm qua đã lan truyền khắp nơi, nên hôm nay cũng không mấy ai kinh ngạc nữa.

Có người cao giọng nói:

“Lão bản, chúng ta đều nghe danh mà đến, mong ngài mở cửa đón khách.”

Doãn Thu Phong mỉm cười đáp:

“Tiệm lập tức mở cửa. Nhưng người quá đông, mỗi lần chỉ cho phép năm vị khách vào. Một người ra, người khác mới được vào.”

Tuy rằng rất hợp lý, nhưng trong đám người, đã có những kẻ bất mãn.

Có mấy công tử mặc hoa phục, vừa nhìn đã biết xuất thân quyền quý, bắt đầu cãi cọ:

“Chỉ là một tiệm tạp hóa nhỏ, còn dám bày ra dáng vẻ này? Ai lại đi mở cửa buôn bán mà còn đuổi khách xếp hàng?”

Doãn Thu Phong không chấp nhặt với những người cổ đại đó, bình thản nói:

“Chư vị khách quý, tiệm nhỏ của ta chỉ lớn cỡ này, hạn chế số lượng là để quý vị có thể thoải mái mua sắm, chứ không phải chen chúc nhau gây hỗn loạn.”

Thái độ của cậu không kém cũng không xu nịnh, vẫn ôn hòa rõ ràng.

Lúc này, một thanh niên bước ra — chính là Thế tử của Tĩnh Lan hầu phủ, Trần Lăng Tiêu.

Trần Lăng Tiêu ôn hòa chắp tay:

“Nếu lão bản đã đặt ra quy củ, chúng ta đương nhiên tuân theo. Vậy phiền lão bản mở cửa.”

Thế tử phủ hầu đã mở lời, mấy công tử quyền quý kia cũng không tiện lớn tiếng nữa.

Dân chúng chủ động nhường một lối, để Trần Lăng Tiêu tiên vào trước, sau đó lần lượt vài người nữa được phép vào theo.

Doãn Thu Phong không ngăn cản, nhưng số lượng giới hạn chỉ sáu bảy người là cùng — như vậy trong tiệm mới có thể xoay xở thoải mái.

Trần Lăng Tiêu cũng là người biết điều, trực tiếp điều thị vệ theo mình ra đứng ngoài cửa duy trì trật tự.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play