◎ Hệ thống trói sai ký chủ ◎

“… Mấy đứa trẻ các con ở thành phố lớn làm việc cũng vất vả, áp lực lại nặng, còn làm thân thể suy sụp. Giờ trở về rồi là tốt rồi. Nơi chúng ta đây dựa núi gần sông, con nên dưỡng cho thân thể thật tốt…”

Lão phụ nhân vừa thu dọn chai lọ hũ bình trong bếp, vừa lải nhải với người trẻ tuổi bên cạnh.

Người trẻ tuổi không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, chỉ mỉm cười lắng nghe.

“Con biết mà, Vương bà bà. Về nhà thấy mọi người, con cũng thấy thân thiết.”

Vương bà bà nghe vậy vui tươi hớn hở: “Mấy năm không gặp, cái miệng vẫn ngọt như vậy. Đúng rồi, bà nhớ con thích động vật nhỏ phải không. Nhà bà con mèo mập mới vừa sinh con hồi tháng trước, để bà  mang cho con một con nha…”

“Vậy thì tốt quá rồi.”

Ở một góc khuất nơi bọn họ không chú ý, có một luồng sáng hình dạng giống người đang ẩn mình sau khe cửa, lén lút quan sát.

Chỉ là luồng sáng kia đang chớp nháy lập lòe, giống như sắp… hết pin.

Nhân sâm oa oa — đúng vậy, chính là cái đoàn sáng kia — quả thật năng lượng sắp cạn kiệt, phải nhanh chóng trói định ký chủ, mượn từ trường cơ thể ký chủ mới có thể duy trì nguồn năng lượng tiếp tục hoạt động.

Nó nhạy bén bắt được vài từ khóa trong cuộc đối thoại giữa lão phụ nhân và người trẻ tuổi:

— Về quê dưỡng bệnh.

— Thích tiểu động vật.

Thông tin về ký chủ mà hệ thống lưu trữ do năng lượng cạn kiệt mà ảnh chụp cũng chẳng tải ra nổi.

Nhân sâm oa oa chỉ có thể xác định địa điểm mình hạ xuống là chính xác, mơ hồ nhớ được vài thông tin cơ bản: thích động vật, thân thể yếu, lại trùng khớp với những gì hai người vừa nói.

Tốt lắm.

Hệ thống cuối cùng cũng tìm được ký chủ rồi!

Không chần chừ một giây, nhân sâm oa oa lập tức chui thẳng vào thức hải của người trẻ tuổi, sau đó chìm vào trạng thái ngủ sâu — nó cần khoảng nửa tiếng để khôi phục năng lượng.

Doãn Thu Phong cảm thấy sau gáy bị thứ gì đó nhẹ nhàng đụng vào một chút, ngay sau đó lại như nghe thấy tiếng hệ thống báo trói định thành công.

Cậu quay đầu lại nhìn. Căn trang viên này nhìn bên ngoài cổ kính, nhưng bên trong lại hoàn toàn hiện đại, thậm chí còn được trang bị rất nhiều công nghệ cao đến mức cậu — người từng học và làm trong ngành gia công suốt bảy năm ở Thượng Hải — cũng chưa từng được thấy qua.

Tấm tắc, người có tiền quả nhiên không giống người thường.

Vương bà bà thu dọn xong đồ đạc: “Việc sau này sẽ có quản gia ở đây tiếp nhận. Tiểu Phong à, con cũng 25 tuổi rồi, giờ có nghĩ đến chuyện tìm vợ chưa? Để bà bà giới thiệu cho con vài cô gái tốt…”

Doãn Thu Phong da đầu tê rần, vội vàng đổi đề tài: “Bà bà, trang viên này chẳng phải đã lâu không có người ở sao? Sao đột nhiên được trang hoàng lại tốt thế?”

“Con mới về nên chưa biết.” Vương bà bà quả nhiên bị dời sự chú ý, liền nói: “Đây là nhà cũ của Lê gia. Nhà đó sinh ra rất nhiều nhà khoa học, người nào người nấy đều lợi hại.”

“Chuyện này con có nghe ông bà ngoại nhắc qua rồi.”

Vương bà bà tiếp tục kể: “Năm ngoái có một quản gia trở về, nói là thiếu gia nhà họ phải về quê dưỡng bệnh. Nghe đâu là chuyên gia động thực vật gì đó, không biết bị bệnh gì, chỉ biết là phải về đây sống.”

Sau đó thì bắt đầu trang hoàng lại trang viên, còn thuê không ít người trong thôn đến làm việc.

Vương bà bà tuy tuổi đã cao, nhưng tay chân vẫn nhanh nhẹn, nấu ăn lại ngon, liền được chọn làm đầu bếp lo chuyện bếp núc.

Nghe nói tối nay thiếu gia của Lê gia sẽ trở về. Bà là đầu bếp, tất nhiên phải thể hiện tay nghề rồi. Nhưng trong bếp lại còn thiếu vài loại gia vị địa phương, thế nên mới nhờ Doãn Thu Phong — người vừa mới về quê — mang giúp mấy thứ.

Doãn Thu Phong mới về hôm qua. Trước kia ông ngoại cậu mở một tiệm tạp hóa nhỏ trong thôn, giờ cậu đã quyết định về quê ở lâu dài nên liền sửa sang lại tiệm, sáng nay vừa mới khai trương lại lần đầu tiên.

Lúc rời khỏi trang viên, Doãn Thu Phong còn tự trêu chọc mình vài câu: Đều là về quê dưỡng bệnh, mà sao khác biệt lại lớn như thế?

Bất quá, phải công nhận nơi này đúng là rất thích hợp để dưỡng bệnh, điển hình như Vương bà bà, đã hơn sáu mươi tuổi mà thân thể vẫn khỏe mạnh, nhìn qua còn giống như chỉ ngoài bốn mươi.

Dựa núi gần sông, địa linh nhân kiệt. Thôn nằm ở sườn núi, đi xuống một chút là quốc lộ, điểm cuối vừa hay chính là thôn họ. Nếu đi ngược lên trên thì là vùng núi rừng, chỉ có thể đi bộ.

Phía sau là từng dãy núi nối tiếp, trong đó còn có rất nhiều động vật hoang dã.

Bọn họ nơi này là vùng sơn nam, hẻo lánh ít người lui tới. Ngoài một số ít dân làng sinh sống trong thôn, thì chỉ có những người trẻ tuổi yêu thích leo núi thám hiểm hoặc thích chinh phục thử thách mới chịu đặt chân đến đây.

Phía sơn bắc thì lại khác hẳn — nơi đó có tuyến cáp treo, đỉnh núi còn có một tòa cổ tháp nghìn năm, là danh thắng du lịch nổi tiếng, ngày nào cũng náo nhiệt khách du lịch tấp nập.

Tổng thể mà nói, Doãn Thu Phong vẫn thích sơn nam hơn. Yên tĩnh, không khí trong lành, nhiệt độ quanh năm đều duy trì khoảng 25 độ, rất thích hợp để an dưỡng.

Nếu không phải vì giấc mộng thời niên thiếu, trước đây cậu thật sự không nghĩ sẽ rời xa nơi này.

Doãn Thu Phong có thể coi là người xuất thân từ một trấn nhỏ, từ nơi thâm sơn cùng cốc này thi đỗ vào đại học ở đô thị phồn hoa, sau vài năm phấn đấu, đã trở thành một nhà thiết kế trang sức có chút danh tiếng.

Nhưng cho dù là nhà thiết kế gì, cũng không tránh khỏi chuyện phải phục vụ khách hàng — đặc biệt là kiểu nhà thiết kế trang sức cao cấp như hắn, khách hàng toàn là những đại gia lắm tiền nhiều của, mà trong giới gọi vui là “giáp phương ba ba”.

Tiền thì đúng là kiếm được nhiều thật, nhưng sự ấm ức cũng nhiều không kém.

Lần này Doãn Thu Phong quyết định từ chức về quê là vì một vị đại lão có tiền yêu cầu đặt thiết kế riêng một mẫu vòng cổ phục cổ.

Trong vòng ba tháng, cậu sửa bản thảo hơn trăm lần, cuối cùng vị giáp phương ba ba kia lại chọn... bản đầu tiên.

Doãn Thu Phong tức đến mức suýt nữa định trùm bao tải đánh ông ta.

Mà chuyện đó vẫn còn nhẹ. Sau khi cậu đã bắt đầu sản xuất theo bản mẫu, vị đại lão kia lại tiếp tục yêu cầu sửa bản vẽ.

Dưới cơn tức giận dâng trào, Doãn Thu Phong khí huyết nghịch chuyển, lập tức hôn mê bất tỉnh. May mà bệnh viện gần, cứu chữa kịp thời, cậu nằm ICU suốt mười ngày, mới nhặt lại được cái mạng.

Sau khi biết chuyện, vị giáp phương ba ba kia có lẽ cũng nhận ra mình làm hơi quá, nên khá hào phóng, một lần chi luôn viện phí và bồi thường cho cậu một trăm vạn.

Doãn Thu Phong sau đó vẫn hoàn thành mẫu vòng cổ cho đại lão, may mắn là lần này đối phương không còn yêu cầu sửa bản thảo nữa.

Giao hàng xong, cậu lập tức nộp đơn từ chức.

Không còn cách nào khác, cậu mới 25 tuổi, thật sự không muốn bị tức đến chết vì mấy ông khách như vậy.

Lần này tuy là vận xui, nhưng tổn thương tâm lý để lại cũng không nhỏ.

Ánh hoàng hôn chiều rọi xuống núi, Doãn Thu Phong bước chậm chậm từ trang viên trở về căn nhà hai tầng của mình, cách đó chỉ vài phút đi bộ.

Ngôi nhà nhỏ này được xây từ mấy năm trước, khi ấy cậu còn chưa tốt nghiệp đại học, từng tham gia một cuộc thi thiết kế trang sức quốc tế và giành giải nhất, được thưởng 30 vạn.

Khoản tiền này cậu đưa hết cho ông ngoại, để dỡ căn nhà cấp bốn cũ kỹ, xây nên ngôi nhà hai tầng hiện tại.

Tầng dưới là phòng khách, phòng bếp, và một gian được cải tạo thành tiệm tạp hóa. Tầng trên có ba phòng ngủ.

Lúc ấy ông ngoại còn nói, ba phòng ngủ không biết có đủ không, để sau này cậu cưới vợ sinh con còn có chỗ ở.

Chỉ tiếc, ông không đợi được đến ngày ấy.

Nhà vừa xây xong, năm sau ông đã qua đời.

Hiện giờ, ngôi nhà hai tầng này chỉ còn lại một mình cậu sống.

Vừa bước qua cổng, một con Alaska to lớn đã nhào tới, lập tức xua tan đi cảm giác cô quạnh trên người cậu.

Alaska rất nhiệt tình, vừa cọ cọ vừa phát ra tiếng “ăng ẳng” vui vẻ.

Doãn Thu Phong cười khẽ: “Đại Vương, ngươi to thế này rồi mà còn làm nũng à? Ba ba ôm không nổi nữa đâu nha.”

Đại Vương rầm rì vài tiếng, tiếp tục cọ qua cọ lại bên chân cậu.

Từ cổng tới cửa nhà chỉ mười bước, nhưng bị Đại Vương níu kéo, Doãn Thu Phong đi một đoạn mà như đánh trận.

Quyết định về quê cũng có phần vì Đại Vương. Trong thành phố nuôi chó rất phiền toái, nhất là với giống chó lớn như nó.

Đại Vương là chó cậu nhặt được, nhưng cũng là người bạn đã đồng hành cùng cậu suốt những đêm thức trắng sửa bản vẽ.

Cậu mua không nổi nhà lớn ở Thượng Hải, ngay cả nhà nhỏ cũng không chứa nổi một con chó to như vậy.

Cuối cùng đành thuê một căn hộ rộng, dù Đại Vương rất ngoan, ra ngoài cũng không gây sự, nhưng chủ nhà vẫn thường xuyên phàn nàn, khiến cậu đau đầu.

Thế là cậu quyết định về quê.

Chỉ riêng cái sân nhà rộng rãi cũng đủ cho Đại Vương chơi đùa, chưa kể cả thôn, cả núi rừng, đều có thể trở thành công viên riêng của nó.

Doãn Thu Phong chơi đùa với chó một lúc rồi mới vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Nhà chỉ có một người, ăn một tô mì là đủ.

Chỉ có điều, sốt tương không đẹp mắt, mùi vị cũng không ngon lắm.

Hết cách, tuy sinh ra ở thôn quê, nhưng tay nghề nấu ăn của Doãn Thu Phong thật sự rất tệ.

Trong thành phố thì còn có thể gọi đồ ăn, chứ ở cái thôn này, đừng nói đồ ăn sẵn, đến cả quà vặt cũng chỉ có mỗi nhà cậu bán.

Đại Vương hổn hển gặm thịt gà khô, Doãn Thu Phong ăn mì mà chẳng thấy ngon lành gì, trong đầu còn đang cân nhắc có nên thuê một dì nấu ăn trong thôn không.

Những năm qua cậu kiếm không ít tiền, tiền tiết kiệm vẫn còn đó.

Tuy không đáng gì ở thành phố lớn, nhưng ở cái thôn nhỏ này, cộng thêm cái tiệm tạp hóa nhà cậu, chắc cũng đủ để sống thong dong cả đời.

Chỉ có điều nghĩ cũng thấy hơi kỳ. Trong thôn, ai cũng nhìn cậu lớn lên từ nhỏ, giờ mà thuê người quen tới làm, chẳng phải càng thêm lúng túng sao?

Doãn Thu Phong vừa ăn xong mì đứng dậy, bỗng cảm thấy cả người như chao đảo.

Phản ứng đầu tiên của cậu là nghĩ tới di chứng sau lần hôn mê, nhưng Đại Vương đã lập tức chạy đến cạnh cậu, nhe răng gầm gừ với một luồng sáng lơ lửng giữa không trung.

Doãn Thu Phong ngẩng đầu nhìn, đồng tử khẽ co rút, nhưng điều khiến cậu chú ý không phải là luồng sáng kia — mà là cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.

Rừng núi yên tĩnh vốn có, bỗng biến thành từng lớp mái ngói xanh và tường gạch cổ kính.

Bên ngoài trời đã tối.

Một vầng trăng tròn treo giữa bầu trời đêm — nhìn ánh trăng sáng như vậy, e rằng mai là ngày nắng.

Nhưng… mẹ nó chứ, sống đến từng này tuổi, Doãn Thu Phong chưa bao giờ thấy ánh trăng nào sáng đến thế! Dù ở trong thôn — nơi ít ô nhiễm ánh sáng — cũng chưa từng sáng rực như vậy.

Điều này chỉ có thể nói rõ: cậu không còn ở thế giới ban đầu nữa.

Nơi này là đâu?

Trong nhà không có gì thay đổi, đèn vẫn sáng như cũ, nhìn qua vẫn là nhà cậu.

Nhưng lối lên tầng hai giờ đây đã biến thành một khối không gian vặn vẹo, mơ hồ như lối đi xuyên qua một chiều không gian khác.

Không cho cậu lên tầng sao?

Đại Vương vẫn đang gầm gừ với đoàn sáng kia, mắt không rời một giây.

Doãn Thu Phong cố giữ bình tĩnh, nhìn luồng sáng trông giống củ nhân sâm tròn tròn kia, thử lên tiếng: “Nơi này là đâu?”

Luồng sáng kia không trả lời, trực tiếp tuyên bố nhiệm vụ: “Nhiệm vụ đầu tiên: Sống sót ở thế giới này.”

Nó tưởng mình đang biểu hiện cực kỳ lạnh lùng vô tình.

Doãn Thu Phong lại bị vẻ dễ thương kia làm cho khựng lại.

Cậu dịu giọng: “Ngươi đưa ta đến đây để làm gì? Ngươi là ai? Chúng ta có nên giới thiệu với nhau một chút? Nhiệm vụ thì ta sẽ làm, dù ngươi không nói ta cũng sẽ cố gắng sống sót.”

Cậu cũng từng đọc tiểu thuyết, biết rõ hệ thống cũng có loại tốt loại xấu.

Nếu là hệ thống tốt, biết đâu làm đủ nhiệm vụ có thể trở về. Tuy cậu vẫn chưa biết đây là thời đại nào, nhưng nhìn cảnh vật bên ngoài, hẳn là cổ đại.

Cậu không muốn sống cả đời ở cổ đại, chỉ cần còn một tia hy vọng trở về, cậu sẽ nắm lấy.

Nhưng nếu đây là hệ thống xấu, ép cậu làm mấy chuyện trái đạo lý, như rút khí vận thế giới hay gì đó… thì rắc rối to rồi.

Muốn về nhà và làm người tử tế, hai chuyện đó không mâu thuẫn với nhau.

Nghĩ vậy, Doãn Thu Phong cố ổn định tinh thần, bắt đầu giới thiệu bản thân: “Ta tên Doãn Thu Phong, là một nhà thiết kế trang sức, mới vừa—”

“Cái gì? Nhà thiết kế trang sức?” Cậu còn chưa nói xong, nhân sâm oa oa đã cắt lời: “Ngươi không phải thích động vật, lại còn về quê dưỡng bệnh sao?”

Ánh mắt Doãn Thu Phong khẽ lóe lên — thân phận này hình như nằm ngoài dự đoán của cái hệ thống kia?

Cậu đáp: “Đúng vậy, ta thích tiểu động vật, mèo mèo chó chó đều thích. Còn chuyện dưỡng bệnh ở quê, cũng có thể nói như thế.”

Phải nói, cái nhân sâm béo tròn kia trông cũng rất dễ thương, thân mặc yếm, chân ngắn, lúc này đang đi qua đi lại trên bàn ăn, trông vô cùng nôn nóng. Thỉnh thoảng còn liếc nhìn cậu một cái.

Tựa như đang làm gì đó để kiểm tra đối chiếu.

Doãn Thu Phong cũng không vội. Linh cảm nói với cậu rằng hệ thống này chắc không phải loại xấu.

Một lúc sau, nhân sâm oa oa như đã từ bỏ, nằm yên trên bàn không nhúc nhích.

Doãn Thu Phong thử chọc nhẹ vào nó một cái — mềm mềm, không giống như sâm, mà giống một tiểu động vật bụ bẫm đáng yêu.

Cậu vừa định mở miệng nói gì đó, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ:

“Lão bản, mở cửa đi! Đây là tiệm tạp hóa đúng không? Ta muốn mua một cân đường cát!”

 

---

【?? Tác giả có lời】

📌 Đọc chỉ nam:

— Cốt truyện liền mạch, tuyến tình cảm phát triển chậm.

— Thuộc thể loại sảng văn, logic nhẹ, bàn tay vàng to.

— Hiện đại nửa hư cấu, cổ đại hoàn toàn hư cấu, thiết lập nhiều, xin đừng khảo chứng.

— Chủ đề văn: Yêu quý môi trường. Nhân vật chính sẽ mang các loài động thực vật cổ đại có nguy cơ tuyệt chủng trở lại thế giới hiện đại để giúp cân bằng sinh thái. Nhưng đây chỉ là một hướng đi nhỏ trong truyện, không cần quá tập trung vào chi tiết khoa học.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play