◎ Ngươi gọi cái này là tiệm tạp hoá? ◎
“Phanh! Phanh! Phanh!”
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, như trực tiếp gõ vào lòng ngực Doãn Thu Phong.
Cậu thật không ngờ mình lại phải đối mặt với người cổ đại sớm như vậy.
Cửa này… mở hay không mở?
Tiếng đập cửa mỗi lúc một gấp gáp:
“Lão bản, cầu ngài! Mẫu thân ta bệnh nặng, chỉ sợ không qua nổi đêm nay, hiện giờ chỉ muốn ăn một miếng bánh bò trắng... mà trong nhà lại hết đường cát rồi...”
Giọng nói nghẹn ngào, ai oán đến khó tả.
“Ra mở cửa đi.” Nhân sâm oa oa đứng dậy, dường như đã tiếp nhận hiện thực, “Bước đầu tiên để ngươi hoà nhập vào thế giới cổ đại. Ta sẽ nói cho ngươi một bí mật về hệ thống.”
Doãn Thu Phong cứng người, đưa tay chọc chọc đầu củ nhân sâm béo ú, “Ngươi là củ cải nhỏ mà cũng biết ra điều kiện đòi trao đổi nữa à?”
Vừa nói, cậu vừa đi tới một cái thùng hàng mới nhập về hôm nay còn chưa kịp xếp lên giá. Cậu lục tìm bên trong, lấy ra một bịch đường trắng.
Cậu hỏi thêm: “Cái bao bì này thì sao? Là nhựa đó, không phân huỷ được, hơn nữa trên bao còn in chữ rõ ràng.”
Nhân sâm oa oa giơ bàn tay bé xíu chỉ vào bao đường một cái, chỉ thấy túi nhựa trong suốt trong nháy mắt liền biến thành bao giấy bọc ngoài.
Doãn Thu Phong nhướng mày. Ồ, cái củ cải nhỏ này công năng cũng đầy ra phết.
“Kẽo kẹt—”
Cánh cửa sắt hơi rỉ vang lên âm thanh nặng nề khi mở ra.
Cửa sân nhỏ vốn có đã không còn thấy, trước mắt cậu giờ chỉ là một con đường đá phiến lát thẳng ra ngoài, không bóng người, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng mõ canh xa xa vang vọng trong đêm.
Lần đầu tiên chính diện tiếp xúc với người cổ đại, Doãn Thu Phong không khỏi có chút khẩn trương.
Người đứng trước cửa là một nam nhân chừng ba, bốn mươi tuổi, nước mắt nước mũi giàn giụa, dáng vẻ khẩn thiết. Nhìn phục sức cũng khó đoán là triều đại nào, nhưng rõ ràng không phải hạng nghèo hèn.
Cũng đúng, ở thời cổ mà có thể mua nổi đường trắng, ít nhất cũng phải thuộc dạng tiểu phú.
Doãn Thu Phong ổn định tinh thần, hỏi:
“Ngươi muốn mua đường trắng?”
“Phải, đúng vậy.”
Nam nhân kia ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra đã sững sờ.
Trong phòng đèn sáng như ban ngày, ánh sáng ấm áp chiếu rọi từng ngóc ngách. Trên các kệ hàng sắp xếp chỉnh tề những món đồ hắn làm thương nhân bao năm cũng chưa từng thấy qua.
Nếu không nhầm thì... hàng hoá kia còn được đựng trong các lọ thuỷ tinh trong suốt — là loại mà hắn chưa từng gặp!
Chưa hết, còn có một con vật to lớn, giống như dã lang, không rõ là chó hay sói. Nhưng ánh mắt nó ngơ ngác dễ thương đến kỳ lạ, lại không hề toát ra vẻ đáng sợ.
Thật là quỷ dị.
Nam nhân lại ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu trên cửa tiệm — ba chữ “Tiện Cho Dân”.
...Ngươi gọi cái này là tiệm tạp hoá sao!?
Hắn sống ngay vùng phụ cận, vậy mà lại không hề biết trong ngõ nhỏ này từ khi nào mọc lên một cửa hàng kỳ quái đến vậy.
Ánh mắt đầy cảnh giác của hắn dừng lại trên người chủ tiệm — một nam tử trẻ tuổi, tóc chỉ dài đến gáy, lại còn hơi xoăn nhẹ.
Khuôn mặt, hắn khó dùng lời để hình dung — chỉ cảm thấy đến cả những nam tử đẹp nổi danh trong Thịnh Kinh cũng khó mà bì kịp.
Còn bộ y phục kia... sao lại thiếu mất tay áo?
Nhưng chất liệu lại trông mềm mại, dường như là loại vải cao cấp chưa từng thấy.
Trong một thoáng, hắn thậm chí không phân biệt được — người trước mặt là người, là tiên, là yêu, hay là quỷ nữa.
Doãn Thu Phong đưa tay đưa gói đường trắng tới:
“Không phải ngươi đang vội làm bánh bò trắng cho mẫu thân bệnh nặng sao?”
Nam tử như sực tỉnh, nghĩ tới người mẹ đang nằm mê man ở nhà, lập tức cắn môi nhận lấy túi đường.
“Bao nhiêu… bao nhiêu tiền vậy?” Giọng hắn run run, lưỡi như muốn thắt lại.
Doãn Thu Phong căn bản cũng không rõ bao đường này lúc nhập là năm đồng, bán ra là tám đồng, nhưng ở cổ đại thì có thể đổi được bao nhiêu.
Cậu suy nghĩ một chút, nói khéo:
“Tuỳ ngươi đưa bao nhiêu cũng được. Tiệm này mới khai trương hôm nay, ngươi là khách hàng đầu tiên, coi như làm quen kết bạn.”
Một là cậu chưa nắm rõ giá cả nơi đây, hai là nhìn cách ăn mặc cũng biết người này thuộc hạng khá giả. Nếu muốn sống yên ổn ở cổ đại, có thêm bằng hữu cũng chẳng thiệt.
Còn chuyện hàng hoá trong tiệm — dù cậu có không bán, thì hạn sử dụng của chúng cũng chỉ khoảng ba năm. Cậu nhất định phải tận dụng nguồn lực này để trải đường sinh tồn cho bản thân ở thời đại mới.
Chỉ trong khoảnh khắc đối thoại, đầu óc Doãn Thu Phong đã tính toán đâu ra đấy.
Bên kia, nhân sâm oa oa đang âm thầm quan sát, ánh mắt đầy hài lòng.
Nam tử cắn môi, trầm ngâm.
Đường trắng vốn không rẻ, giá nhập cũng cao, mà vùng Thịnh Kinh quanh năm không trồng được mía, đường lại càng khan hiếm, giá cả đắt đỏ.
Hắn ra cửa cũng mang theo đủ bạc để mua, nhưng đứng trước cửa tiệm quỷ dị thế này, lại thấy bạc thỏi trong tay thật khó đưa ra.
Do dự một lúc, hắn cắn răng, tháo chiếc nhẫn vàng ở ngón tay cái — ít ra trông vẫn có vẻ “ra dáng” hơn là đưa thỏi bạc.
Doãn Thu Phong còn chưa kịp phản ứng, đã bị nhét vào tay một chiếc nhẫn vàng nặng trịch.
Là nhà thiết kế trang sức, suốt ngày tiếp xúc với kim loại quý, vừa cầm lên là cậu đã đoán ngay được trọng lượng — đại khái cũng hơn hai lượng, quy ra giá trị hiện đại khoảng... hơn trăm gram.
Dựa theo giá trị kim loại quý hiện đại, chiếc nhẫn vàng nặng hơn trăm gram trong tay cậu, giá trị đại khái khoảng bảy đến tám vạn tệ.
Tuy Doãn Thu Phong mấy năm trước đi làm cũng kiếm được kha khá, nhưng chỉ một bao đường cát năm đồng mà lời đến bảy tám vạn… khiến cậu không khỏi run rẩy cả tim gan.
Nam nhân kia lau nước mắt nước mũi, nghẹn ngào nói:
“Hôm nay ra cửa gấp, tiền mang không đủ. Chỉ có vậy, còn xin lão bản thông cảm. Trong nhà lão mẫu bệnh nặng, thực sự không thể đợi thêm... Nếu số tiền chưa đủ, ngày mai ta nhất định đích thân mang trả.”
Doãn Thu Phong nuốt nước miếng, khẽ gật đầu:
“Đủ rồi, mau về đi.”
Tiệm tạp hóa khôi phục yên tĩnh.
Cậu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn vàng vẫn còn lưu lại hơi ấm của người kia, ngẩn người một chút rồi rất nhanh lấy lại tinh thần.
Cậu quay sang nhìn nhân sâm oa oa:
“Cửa thứ nhất coi như đã qua, giờ có thể nói rõ tình huống cho ta biết chưa?”
Nhân sâm oa oa chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trên bàn, thần sắc vô cùng đắc ý.
“Ta đến từ hệ thống sinh linh 5000 năm sau.” Nó đáp.
Doãn Thu Phong gật đầu, đi thẳng vào vấn đề:
“Mục đích của ngươi là gì? Muốn ta làm gì? Ta còn có thể trở về không?”
Nhân sâm oa oa lúc này mới thu lại vẻ đùa cợt, nghiêm túc nói:
“Ngươi hẳn cũng biết, ở thời đại của ngươi, vô số loài động thực vật đã và đang dần dần tuyệt chủng. Điều này gây nguy hại nghiêm trọng đến toàn bộ hệ sinh thái.”
Doãn Thu Phong hoàn toàn hiểu.
Cậu lớn lên giữa núi rừng, thời nhỏ ông ngoại vẫn còn có thể vào núi bẫy thỏ, bắt gà rừng. Sau này nhà nước cấm săn bắn, cũng chính là vì bảo vệ sự cân bằng sinh thái.
Nhân sâm oa oa tiếp tục lải nhải:
“Mỗi loài cây cỏ, mỗi giống động vật đều có giá trị tồn tại riêng của chúng... Dù là những sinh vật khiến người ghét như ruồi, muỗi, cũng đều đóng vai trò không thể thay thế trong lĩnh vực nào đó.”
Doãn Thu Phong gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Bảo vệ môi trường là chuyện ai cũng có trách nhiệm.
Nhưng—tên Củ Cải Nhỏ này từ nãy đến giờ vẫn chưa nói trọng điểm.
Cậu không nhịn được ngắt lời:
“Cho nên, yêu cầu ta – ký chủ – làm gì?”
Nhân sâm oa oa kiêu ngạo hếch cằm:
“Chúng ta đã khảo sát, thời đại này – dù là động vật hay thực vật – đều đang ở giai đoạn sinh sôi mạnh mẽ. Chúng ta cần ngươi mang những loài sắp tuyệt chủng hoặc đã tuyệt chủng trong tương lai… từ đây, mang về.”
Doãn Thu Phong sửng sốt.
Cậu ban nãy đoán hệ thống này hẳn là liên quan đến bảo vệ môi trường, nhưng không ngờ lại là muốn cậu "mang về" những loài sinh vật đã tuyệt chủng.
Chờ đã — mang về?
Ý là… cậu có thể trở về?
Hai mắt Doãn Thu Phong sáng lên, thậm chí có chút kích động:
“Vậy... nhiệm vụ thứ hai là gì?”
Nhân sâm oa oa nhìn hắn sốt ruột, thì thầm “ai da” một tiếng, có chút chột dạ.
“Kí chủ gấp cái gì?” Nó nói. “Ta còn chưa nói xong đâu!”
Thật ra... hệ thống có nhiệm vụ, nhưng nào có phân ra cái thứ nhất hay cái thứ hai. Chỉ cần thu thập từng chủng loại động thực vật rồi mang về nộp cho viện nghiên cứu chuyên môn, nhiệm vụ coi như hoàn thành.
Chẳng qua... hiện tại nó vô tình buộc nhầm người!
Nếu để chủ hệ thống biết nó phạm sai lầm lớn như vậy, nhất định sẽ bị tiêu huỷ. Mà nó đâu có muốn!
Doãn Thu Phong nhìn thấy củ nhân sâm nhỏ tròng mắt đảo lia lịa, đoán tám phần là đang nghĩ gì đó.
Cuối cùng, nhân sâm oa oa thở dài:
“Chúng ta lập một hiệp ước ba điều.”
Doãn Thu Phong nhướng mày, thản nhiên gật đầu:
“Được thôi. Ta có điều kiện đầu tiên: Ngươi đưa ta tới thế giới này, vậy phải đảm bảo an toàn cho ta. Cổ đại không như hiện đại văn minh. Lỡ chẳng may chết bất đắc kỳ tử thì sao?”
Nhân sâm oa oa đồng ý ngay. Ký chủ mà chết, nhiệm vụ của nó cũng tiêu đời.
“Ngươi cũng phải toàn lực hoàn thành nhiệm vụ.” Nó thêm, “Nếu không, ta sẽ không đưa ngươi trở về.”
“Được, không thành vấn đề.” Doãn Thu Phong dứt khoát đáp ứng, rồi lại nói:
“Nhưng ngươi phải để ta có thể trở về bất cứ lúc nào.”
“Cái đó thì…” Nhân sâm oa oa gãi gãi đỉnh đầu hình chiếc lá, “Có hơi khó.”
Doãn Thu Phong không vội. Cậu đã bắt đầu có kế hoạch sưu tập động thực vật quý hiếm rồi.
Cậu kiên nhẫn phân tích:
“Dù ngươi có thể đảm bảo an toàn cho ta, nhưng cổ đại nguy hiểm không chỉ đến từ con người. Huống chi chỉ một mình ta, chẳng lẽ bắt ta tự thân vận động, hai chân chạy khắp thế giới tìm động vật hiếm cho ngươi? Một người thì tóc bạc cũng chưa chắc thu thập xong.”
Rất có lý.
Dù thời đại này còn nhiều động thực vật phong phú, nhưng những loài hệ thống cần thu thập lại thường cực kỳ hiếm gặp.
Chỉ trông chờ một người, đúng là khó như lên trời.
Cuối cùng, hệ thống dù có thuật toán mạnh đến đâu, cũng không tính toán tinh tế như con người.
“Vậy ngươi muốn làm thế nào?” nhân sâm oa oa hỏi.
Doãn Thu Phong cong môi cười:
“Đương nhiên là tận dụng cái tiệm tạp hóa của ta.”
Nhân sâm oa oa không hiểu.
Doãn Thu Phong chậm rãi giải thích:
Chỉ cần có thể quay về hiện đại định kỳ, cậu có thể bổ sung hàng hóa, mang đến thời đại này những vật tư mà nơi đây không hề có.
Dựa vào những món hàng đó, cậu sẽ đánh ra tên tuổi, gây dựng danh tiếng ở cổ đại.
Tuy chưa rõ cổ đại này đã phát triển đến mức nào, nhưng chắc chắn còn xa mới sánh kịp thế kỷ 21 của cậu.
Mà hàng hóa thế kỷ 21 — chính là chỗ dựa tự tin nhất của cậu.
Đến khi tên tuổi lan xa, sẽ có vô số quyền quý tự tìm đến cậu.
Mà giới quyền quý, tài nguyên và nhân mạch phong phú hơn hẳn một người tay trắng như cậu.
Tư tâm sao? Đương nhiên là có. Ai mà không động lòng trước vàng bạc, châu báu của cổ đại?
Nhân sâm oa oa trầm ngâm rồi gật đầu,
“Hiện tại năng lượng của ta chỉ đủ để mỗi ngày cho ngươi về hiện đại một lần, tối đa mười hai tiếng. Muốn có thể tùy thời trở về, thì nguồn năng lượng cần vẫn chưa đủ.”
Doãn Thu Phong nhướng mày.
Nói cách khác — mỗi ngày đều có thể quay về hiện đại một lần?
Tên Củ Cải Nhỏ này tuy không thông minh lắm, nhưng lại có rất nhiều công năng hữu ích!
Một người, một củ nhân sâm nhỏ, ngồi thương lượng kế hoạch tương lai một cách vô cùng hăng hái.
Cùng lúc đó, ở một tòa tiểu viện cách tiệm tạp hóa không xa.
Chu Lợi – trung niên nam tử vừa mua đường trắng – đang nhìn túi giấy trong tay, ngẩn người như hóa đá.
Hắn chỉ là một thương nhân nhỏ, kiếm được chút lời, nhưng ở Thịnh Kinh cũng chẳng phải hạng giàu có.
Một nhà ba thế hệ, thêm vài tiểu thiếp, nha hoàn, gã sai vặt, chen chúc trong hai dãy nhà nhỏ, sống qua ngày còn phải tính toán cẩn thận.
Đường trắng — còn gọi là “đường sương” — rất đắt đỏ. Một hai đường cát, theo mùa mà đổi, đại khái cũng phải tốn đến một lượng bạc.
Bình thường trong nhà có mua cũng chỉ mua vài lượng dùng dần, không dám mua nhiều.
Nếu không phải mẫu thân bệnh nặng, mơ mộng muốn ăn bánh bò trắng, hắn cũng không dại mà mua liền một cân đường trắng!
Đưa đi chiếc nhẫn vàng, tuy không phải đồ gia truyền, nhưng ít nhất cũng đáng giá hơn hai mươi lượng bạc.
Hắn nghĩ với giá đó thì vị lão bản kia hẳn cũng không lỗ.
Nhưng đến khi mở túi giấy, nhìn thấy thứ bên trong…
Cả người hắn ngây dại.
Trắng như tuyết, hạt đường mịn màng, không chút tạp chất.
Trên thị trường, đường trắng tinh sạch như vậy vốn là loại đặc biệt chỉ cung cấp cho quý tộc hoàng gia. Dân thường cho dù có bạc cũng chưa chắc mua được.
Mà loại đường trắng hắn vừa cầm trong tay — thậm chí còn trắng tinh và mịn hơn loại từng thấy quý nhân ăn!