“Khương Kiến Nguyệt, hôm đó em nói không sai đâu. Tôi chính là con chuột bẩn thỉu trong cống rãnh. Em mắng đúng lắm, tôi đúng là thứ không thể thấy ánh sáng, dơ bẩn và xấu xí đến tận cùng.”
Những lời mà năm xưa cô đã từng mắng anh, lúc này lại được chính miệng Thẩm Lục Di nói ra.
“Tôi mệt mỏi lắm rồi, mệt vì cứ phải tỏ ra đoan trang nghiêm chỉnh, cứ như thể cảm xúc và ham muốn là những thứ không được phép tồn tại trên người tôi.”
“Tôi mệt vì ngày nào cũng phải mặc bộ vest xám đơn điệu này, như thể chỉ khi khoác nó lên người tôi mới được coi là một con người.”
Thẩm Lục Di ngẩng cao đầu, làn da nơi cằm và cổ bị kéo căng tới mức gần như trong suốt, Khương Kiến Nguyệt thậm chí có thể nhìn thấy rõ từng đường mạch máu tím tái bên dưới.
Giống như đang dâng hiến bản thân mình cho cô, đôi mắt hắn, vốn luôn bình thản bất kinh, lúc này lại tràn đầy thành kính và si mê.
“Vậy nên, Khương Kiến Nguyệt, em nghĩ tại sao tôi lại muốn em đối xử với tôi như thế? Em nghĩ tại sao tôi lại thích em? Vì chỉ khi ở bên em, khi bị em giẫm dưới chân, khi bị em bóp cổ, tôi mới cảm nhận được, tôi là một con người sống thật sự.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play