“Không phải chứ Tiểu Khương, trước đây chẳng phải em còn rất muốn theo Cố Bắc làm thực nghiệm sao? Sao đột nhiên lại đổi ý vậy?”

Trần Ứng Quốc buông ly trà trong tay xuống, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.

Khương Kiến Nguyệt ngồi trên ghế sofa đối diện ông, quay lưng về phía cửa, hơi khom người, lễ phép nói:

“Thật xin lỗi giáo sư Trần, việc đổi ý vào phút chót là lỗi của em, nhưng mà…”

“Em thật sự cảm thấy mình không quá thích hợp làm trợ lý của học trưởng Lâu. Hơn nữa, học trưởng Lâu hẳn cũng không quá thích em. Em cũng sợ mình sẽ gây thêm phiền phức cho anh ấy, trở thành gánh nặng.”

Không thích hợp?

Không thích?

Lâu Cố Bắc cười lạnh trong lòng, ngón tay siết chặt quyển sách, dần dần đến mức đầu ngón tay trắng bệch, sách lẫn văn bản bên trong đều có xu hướng bị bóp móp.

Buổi sáng hắn nhận được tin từ Trần Ứng Quốc, bảo rằng buổi chiều đến văn phòng một chuyến, làm quen, trò chuyện với sư muội một chút.

Nhưng không ngờ lại là kiểu "trò chuyện" như thế này.

Lâu Cố Bắc trong đầu vẫn văng vẳng lời thiếu nữ vừa nói, gương mặt càng lúc càng phủ đầy tức giận.

Đó là loại cảm xúc mà hắn xưa nay hiếm khi để lộ ra ngoài.

Cô ta dám chê hắn? Hắn còn chưa nói gì, một người như cô ta, không có lấy một chút năng lực, chỉ là một bình hoa rỗng tuếch, mà lại dám chê hắn?

“Không thích? Em từng gặp Lâu Cố Bắc chưa? Là em ấy nói không muốn em làm trợ lý sao?” Trần Ứng Quốc hỏi.

Khương Kiến Nguyệt dừng lại một chút, có vẻ do dự. Chuyện Lâu Cố Bắc từng nói gì đó trước cửa nhà vệ sinh ở đời trước, cô đã sớm quên mất.

Nhưng hôm đó khi cô tỉnh lại, tuy rằng Lâu Cố Bắc không trực tiếp nói không muốn, nhưng trông hắn thật sự là rất chán ghét, khó chịu với cô. Vậy nên… nói như vậy chắc cũng không sai đâu nhỉ?

“Em từng gặp Lâu học trưởng một lần, hôm đó anh ấy nói là không muốn.”

“Vậy sao? Sao tôi lại không nhớ mình từng nói mấy lời đó nhỉ?”

Lời của Khương Kiến Nguyệt vừa dứt, ngoài cửa liền truyền đến một giọng thiếu niên trong trẻo, như tiếng suối chảy va vào đá trong núi, để lại âm vang trong trẻo bên tai.

Lâu Cố Bắc từ ngoài cửa đi vào, không khống chế được lực tay, trực tiếp đẩy cửa mạnh đến mức cánh cửa đập vào tường.

“Phanh” một tiếng, như thể bộc lộ tâm trạng không vui cùng lửa giận đang bị che giấu dưới gương mặt lạnh lùng của người vừa đến.

Thiếu niên hôm nay không mặc đồng phục bóng rổ như thường lệ, mà chỉ mặc một chiếc hoodie màu trắng ngà tay lỡ có mũ liền, sạch sẽ đơn giản, bên dưới là chiếc quần jeans ống rộng, thùng thình thoải mái.

Dưới mái tóc đen ngắn cắt gọn, hơi rối bù như cố ý để vậy, lộ ra vầng trán rộng rãi của thiếu niên. Lông mày rậm như kiếm, đôi mắt sáng, sống mũi cao thẳng, cằm sắc nét, bờ môi hơi mỏng mím lại thành một đường thẳng không cảm xúc, mang theo chút xa cách, lạnh nhạt.

Trong tay hắn còn cầm một quyển sách, chính là quyển mà hôm đó Khương Kiến Nguyệt để lại ở phòng y tế – 《The Singer of Sitavias》.

“Lâu Cố Bắc?”

Khương Kiến Nguyệt theo phản xạ gọi đầy đủ tên hắn, lời vừa thốt ra đã thấy thiếu niên nhíu mày, đôi mắt đen trầm hờ hững mà mang theo khinh miệt.

“Giờ thì không gọi là Lâu học trưởng nữa sao? Học muội?”

Nếu đổi lại là bất kỳ ai khác gọi hai tiếng “học muội”, có lẽ sẽ mang theo chút lễ phép và khách sáo đúng mực, nhưng từ miệng thiếu niên trước mặt thốt ra, lại khiến người ta chỉ cảm nhận được sự châm chọc không hề che giấu.

Khương Kiến Nguyệt im lặng, không phản bác.

“Cố Bắc, em đến rồi à, vừa hay vừa khéo, Tiểu Khương cảm thấy mình không thích hợp làm trợ lý cho em, em thấy sao?”

Trần Ứng Quốc phất tay ra hiệu, thiếu niên liền không khách sáo mà ngồi thẳng xuống bên cạnh ông, quyển sách trong tay cũng bị đặt sang một bên.

Ánh mắt thiếu niên như có sức nặng, dừng lại trên người Khương Kiến Nguyệt, khiến cô chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên. Qua một lúc lâu, Lâu Cố Bắc lạnh lùng hừ một tiếng, chậm rãi nói:

“Trình độ của cô ấy, đương nhiên là không xứng.”

“……”

Trần Ứng Quốc lau mồ hôi, vội vàng cầm tách trà trên bàn lên uống một ngụm để trấn định lại tinh thần.

Còn Khương Kiến Nguyệt, không tự chủ mà nhẹ nhàng thở ra. Cơ thể theo đó cũng thả lỏng, bờ vai vốn căng cứng như dây cung cuối cùng cũng từ từ buông lỏng, rõ ràng có thể thấy được.

Lâu Cố Bắc thu hết những phản ứng đó của cô vào đáy mắt, chẳng hiểu sao lửa giận trong lòng lại bốc lên dữ dội hơn. Nhưng biểu cảm trên mặt hắn vẫn lãnh đạm như cũ, chỉ có trong lời nói là mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng châm chọc:

“Dù sao thì trong cái trường này, ai cũng không đủ tư cách. Đổi ai vào cũng thế thôi.”

“Phụt… khụ khụ.”

Trần Ứng Quốc suýt nữa bị sặc, gương mặt già khụ lên đến đỏ bừng, trên áo còn vương mấy giọt nước trà.

Khương Kiến Nguyệt không kịp suy nghĩ xem Lâu Cố Bắc nói vậy là có ý gì, chỉ vội vàng đứng dậy rút mấy tờ khăn giấy đưa qua.

Trần Ứng Quốc sửa sang lại quần áo, cuối cùng mới hỏi tiếp:

“Vậy... ý em là gì?”

“Chính là cô ấy.”

Thiếu niên hơi nghiêng đầu về phía Khương Kiến Nguyệt, đường nét trên gương mặt trở nên càng rõ ràng sắc sảo, cằm hơi nhô lên, lộ ra khung xương thanh tú đầy kiêu ngạo.

Rõ ràng chỉ là một chiếc sofa bình thường dành cho khách, vậy mà hắn ngồi đó lại toát ra khí chất cao cao tại thượng, như thể bễ nghễ chúng sinh.

Khương Kiến Nguyệt thật sự ngẩn người. Cô nghĩ mãi cũng không hiểu, rõ ràng người này vừa mới đây còn tỏ ý chán ghét, gọi cô là bình hoa, nói cô phiền phức, vậy mà bây giờ lại đột nhiên chỉ đích danh cô làm trợ lý thực nghiệm?

“Nhưng mà… Lâu học trưởng, chẳng phải anh—”

“Đã nói rồi, Cố Bắc đã đồng ý, Tiểu Khương, em chắc là không còn do dự gì nữa chứ? Thầy đã nói rồi mà, nó nhất định sẽ đồng ý thôi.”

Không cho Khương Kiến Nguyệt cơ hội để từ chối lần nữa, Trần Ứng Quốc nhanh chóng lên tiếng cắt ngang cô, sau đó lại ôn tồn khuyên nhủ.

“Tiểu Khương, em đi theo Cố Bắc, chắc chắn sẽ học được rất nhiều điều. Loại cơ hội này không phải sinh viên nào cũng có được đâu.”

“……”

Khương Kiến Nguyệt liếc nhìn gương mặt hiền từ, phúc hậu của Trần Ứng Quốc, lại liếc sang vẻ mặt điềm nhiên như không, chẳng gợn sóng của thiếu niên đối diện. Đầu ngón tay khẽ siết lấy lòng bàn tay, cuối cùng đành phải thỏa hiệp, nhẹ giọng nói:

“Cảm ơn Lâu học trưởng đã cho em cơ hội này.”

“Ấy, gọi gì mà học trưởng nữa, bây giờ Tiểu Khương em phải gọi là sư huynh mới đúng chứ!”

Trần Ứng Quốc cười ha hả, đôi mắt gần như híp thành một đường, đuôi mắt hằn lên nếp nhăn chồng chất, từng tầng từng lớp như cười theo ông.

Khương Kiến Nguyệt cắn nhẹ môi, cánh môi mềm khẽ áp ra một tia ánh sáng mỏng, đôi đồng tử đen nhánh ánh lên tầng tầng cảm xúc phức tạp. Cô gật đầu:

“Vậy sau này mong được sư huynh chỉ dạy nhiều hơn, Lâu sư huynh.”

“Ừm.” Lâu Cố Bắc đáp một tiếng.

Thiếu niên nhìn qua có vẻ mặt không biểu cảm, nhưng khóe chân mày lại hơi khẽ nhếch lên, như lơ đãng để lộ ra tâm trạng vui vẻ bị giấu kín.

**

Hành lang.

Hai người rời khỏi văn phòng Trần Ứng Quốc, sàn nhà lát gạch men sáng bóng vang lên tiếng bước chân đều đều, một nặng một nhẹ, có nhịp điệu rõ ràng.

“Nếu cô không muốn bị tôi ném vào bể khử trùng,” Lâu Cố Bắc nói, giọng thản nhiên như đang bàn chuyện thời tiết, “thì sau này vào phòng thí nghiệm nhớ đừng xịt nước hoa.”

“Nước hoa?” Khương Kiến Nguyệt thoáng ngẩn ra, chưa kịp hiểu ý. Mãi đến khi nhớ lại lúc nãy Trần Ứng Quốc bảo cô mở cửa sổ, cô mới bừng tỉnh nhận ra anh đang nói đến điều gì.

Cô lập tức lên tiếng giải thích: “Em không có xịt nước hoa.”

Lâu Cố Bắc không tin: “Lần trước cô cũng nói thế.”

Rõ ràng là đối phương không có ý tin lời, Khương Kiến Nguyệt cũng chẳng buồn phản bác nữa.

Thế nhưng dáng vẻ im lặng này, vào mắt Lâu Cố Bắc lại thành ra... chấp nhận.

A, giảo biện không nổi nữa à? Hắn cười lạnh trong lòng.

“Còn nữa, sách của cô.”

Trong lúc chờ thang máy, Lâu Cố Bắc đưa cuốn sách qua.

“Lâu học… À, sư huynh, quyển này không phải của em.” Khương Kiến Nguyệt liếc nhanh một cái rồi vội thu ánh mắt lại, phủ nhận thẳng.

“Thật sao?” Lâu Cố Bắc nhướng mày, ngay trước mặt cô mà lật sách ra. Đến một trang nào đó, hắn kẹp ngón tay kéo ra một chiếc thẻ kẹp sách màu xanh biển, có họa tiết thủy mặc nhàn nhạt.

Trên đó là một câu thơ nhẹ nhàng, được hắn thấp giọng đọc ra như nước chảy róc rách:

“Bờ sông người nào từng thấy trăng? Ánh trăng chiếu ai lần đầu năm nào?”

“Trên đây còn có tên cô. Cô chắc chắn không phải của mình à?”

——

Cô hoàn toàn quên mất thói quen cũ, đọc sách luôn dùng thẻ kẹp có ghi tên.

Lời nói dối vừa buột miệng ra liền bị lật tẩy. Khương Kiến Nguyệt nhất thời cứng họng, chẳng tìm nổi cái cớ nào để chống chế.

Cuối cùng, cô không thể làm gì khác, cắn răng phủ nhận: “... Không phải.”

Lâu Cố Bắc cúi đầu, ý vị thâm trường, liếc cô một cái, “Nếu trình độ học thuật của cô cũng tốt như khả năng nói dối, nói không chừng giải thưởng Lý Khắc lần sau là dành cho cô.”

“...”

Khương Kiến Nguyệt im lặng, giống như chim cút cúi đầu, ngón tay vô thức vuốt nhẹ vạt áo, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái động mà chui vào.

“Còn nữa, hôm nay trong WeChat của tôi, tôi sẽ gửi cho cô thông tin về các việc cần chú ý trong thực nghiệm.”

Lâu Cố Bắc từ trên xuống dưới nhìn cô một lần nữa, định tiếp tục nói gì đó, suy nghĩ lại nhịn không được mà phát tán.

Trán nhăn lại, đôi mắt ngọc mày ngài, thân hình cao ráo, nàng đúng là có vẻ đẹp khác biệt, nhưng lại không thể từ bé mà nuôi dưỡng ra khí chất và sự tự tin như những người khác.

Càng hiếm thấy chính là cô vừa ôn nhu lại vừa không nhu nhược, có nét dịu dàng của một người con gái trong vùng sông nước, nhưng cũng mang đậm sự kiên cường của người Bắc Cương.

Ôn nhu, rõ ràng là một tính cách không có gì đặc biệt, có thể khiến người ta cảm thấy nhạt nhẽo, nhưng trên người cô lại giống như cơn lốc xoáy Sartre, cuốn lấy mọi ánh nhìn, khiến người ta không thể rời mắt.

Ngay khi ánh mắt Lâu Cố Bắc xẹt qua xương quai xanh của thiếu nữ, nơi đó lộ ra một mảnh tuyết trắng, hắn cảm thấy sống lưng mình cứng đờ.

Lúc này, hắn mới nhận ra mình vừa rồi nói chuyện đã bị phân tán, một thiếu niên luôn thản nhiên, tự tại bỗng trở nên có chút chật vật, vội vã quay đi ánh mắt.

Nhưng hắn vẫn không dừng lại, tiếp tục nói.

“Cô cũng đừng để Trần ứng quốc hiểu nhầm.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play