Không gian hiện tại có hơn năm trăm năm mươi vạn đồng vàng, Lam Mạt lập tức bấm nâng cấp căn nhà gỗ nhỏ, vừa bấm xong, Lam Mạt liền bị đẩy ra khỏi không gian.
Không biết nâng cấp căn nhà gỗ nhỏ mất mấy ngày, có ảnh hưởng đến việc cô đi "hái trộm" nhân sâm trăm năm của "Kẻ phế vật của giới tu tiên" không.
Haiz, nghĩ đến mà đau đầu, xem ra tối nay cô lại mất ngủ rồi.
Sáng sớm hôm sau, Lam Mạt thử vào không gian, nhưng vẫn không có phản ứng gì. Không vào được không gian thì đương nhiên không thể thu hoạch rau củ, Lam Mạt đành phải vào bếp phụ Tô Mệ làm bữa sáng.
Lúc ăn sáng, Lam Cảnh Thiên hỏi Lam Mạt: "Mạt Mạt, đồ đạc trong căn nhà của con tính sao? Bố đã nói với lãnh đạo rồi, sẽ cho những nam đồng chí độc thân trong đơn vị thuê căn nhà đó."
"Bố, trưa nay bố muốn đến đó nghỉ trưa thì bố nhớ giữ lại một phòng cho con nhé. Đồ đạc con sẽ bán đi, sau đó mua một bộ đồ gỗ kiểu xưa để vào đó."
Đây là đồ nội thất do tổ tiên của bố ruột nguyên chủ để lại, nhất định phải giữ lại, mấy hôm nữa sẽ tranh thủ đến căn nhà nhỏ kiểu Tây đó, cất hết đồ đạc vào kho không gian.
Tô Mệ nói: "Mạt Mạt, con muốn cho thuê căn nhà đó sao? Sao không giữ lại để sau này kết hôn dùng, đồ đạc bên frong tốt như vậy, bán đi có phải hơi tiếc không?"
"Mẹ, kết hôn cần gì phải dùng nhà của con gái, chẳng lẽ mẹ muốn bắt rể?"
"Tiểu Mệ, nghe Mạt Mạt nói đúng đấy. Gần đây anh nghe phong thanh, hình như cấp trên đang "làm căng", tình hình quốc gia cũng bắt đầu trở nên nghiêm trọng.”
“Căn nhà của Mạt Mạt bây giờ mà không cho thuê, lỡ bị kẻ xấu để ý thì phiền phức. Dù sao căn nhà đó cũng là do Trường Khanh để lại, điều tra một chút là biết ngay. Căn nhà lớn và sang trọng như vậy, em bảo Mạt Mạt một mình giữ kiểu gì?”
“Nếu cho đơn vị nhà nước chúng ta thuê làm ký túc xá, chắc chắn không ai dám "động tay động chân", đã định cho thuê rồi thì đồ đạc bên trong đương nhiên không cần quá tốt, tránh bị người ta dị nghị."
"Bố, có thể phải đợi thêm một tháng nữa."
Lam Mạt ước chừng chưa đến một tháng, nông trại của cô sẽ lên cấp mười, đến lúc đó cô có thể lấy đồ trong không gian ra, nhân tiện để lại cho bố mẹ vài nghìn viên than tổ ong và một ít dược liệu trong hầm của căn nhà đó.
Lam Cảnh Thiên gắp một miếng quẩy bỏ vào bát Lam Mạt, nói: "Không sao, đồ đạc con cứ từ từ xử lý, xem đồng nghiệp nào sắp kết hôn cần mua đồ đạc không."
"Vâng, con biết rồi a."
Ăn sáng xong, Lam Mạt đến bệnh viện làm việc. Hôm nay Cố Yến An lại đặt trên bàn làm việc của Lam Mạt một bông hồng vàng làm từ lá bạch quả và hai chú chó nhỏ làm từ hoa cỏ đuôi chó.
Bác sĩ Đặng cười chỉ vào những thứ trên bàn, nói: "Bác sĩ Lam, những thứ này hôm nay là do bệnh nhân ở giường số một chống nạng mang đến.”
“Hôm qua tôi còn tưởng là người nhà của anh ta muốn theo đuổi cô, hóa ra là anh ta muốn theo đuổi cô à? Chàng trai trẻ đó trông rất tuấn tú, tài giỏi, cô có thể xem xét đấy."
Chàng trai trẻ đó nhìn qua đúng là xuất sắc hơn cháu trai của anh ta rất nhiều, lại còn rất biết cách lấy lòng người khác, mấy chiếc lá cũng có thể biến thành một bông hoa.
Người đàn ông như vậy, nhìn là biết sẽ rất yêu chiều vợ, làm vợ người này chắc sẽ rất hạnh phúc.
Lam Mạt mỉm cười, không ngờ Cố Yến An kia lại thật sự có ý đó, bàn tay anh trông to như vậy, không ngờ lại khéo léo, biết đan lát nữa.
Một chú chó nhỏ có thể nói là anh đang độc thân, muốn tìm bạn gái, nhưng hai chú chó nhỏ, một lớn một nhỏ, chẳng lẽ là một cặp sao?
Phì phì phì!
Đồ ngốc, sao không đan thành hình mấy chú thỏ con đáng yêu?