Lời còn chưa dứt, hai người đồng loạt tối sầm mặt mày, phun ra vài ngụm máu đen đặc sánh như nhựa đường.

Ngay sau đó là cơn đau buốt thấu tim gan, như bị tra tấn khiến họ sống không bằng chết, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt.

Bàn ghế bị hất đổ, ly rượu trên bàn rơi xuống đất,  vỡ vụn trộn lẫn với rượu văng tung tóe, căn nhà chỉ trong chớp mắt trở nên hỗn loạn.

 Hai người gắng sức bò dậy, mặt mày không còn chút huyết sắc, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi và kinh hoàng, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo như lúc nãy.

Người đàn ông trung niên hoảng hốt gào lên: “Tên kia rốt cuộc đã làm cái quái gì vậy? Hắn chẳng phải chỉ là người bình thường thôi sao? Tại sao chúng ta lại bị phản phệ đến mức này?”

Hắn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, lại vì quá tức giận mà lập tức phun ra một ngụm máu đen.

Ánh mắt chuyển sang nhìn về phía một người và một con chó kia.

Từ lúc chú chó hoang ngừng thở cho đến khi kỳ diệu hồi phục sự sống, khoảng chừng ba phút. Trong suốt khoảng thời gian đó, Tạ Tự Bạch gần như không dám thở mạnh một chút nào.

Khi thấy chú chó cuối cùng đã tỉnh táo trở lại, trái tim vốn như treo lơ lửng nơi cổ họng của cậu mới từ từ hạ xuống, các cơ bắp căng thẳng cũng dần thả lỏng.

Đến lúc này hắn mới lờ mờ cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mơ dài, trong lòng dấy lên một cảm giác hoang mang: “Chẳng lẽ vừa rồi tất cả chỉ là mơ sao?”

Một lúc sau, trong đầu cậu lại vang lên một giọng nói kỳ lạ, giục hắn mau chóng trở về nhà. Sau đó, hắn nhìn thấy một con chó bị tạt axit — nửa thân đã bị ăn mòn nghiêm trọng đến mức lộ cả xương.

 Ngay khi thấy chú chó sắp tắt thở, biết mình phải làm gì đó ngay lập tức, cậu bất chợt nghĩ ra một cách có phần kỳ quặc: lấy máu của chính mình đổ vào miệng con chó đang đói lả ấy

Kỳ diệu thay, con chó thật sự đã sống lại ngay trước mắt cậu

…Cái quái gì vậy chứ, đến phim truyền hình còn không dám quay như thế này!

Vì quá mức kinh ngạc, não Tạ Tự Bạch như đơ luôn ba phần, chỉ biết ngây người nhìn chằm chằm vào con chó — hai bên đối mặt với nhau đầy… thâm tình?

Con chó ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ còn lại một con mắt, đỏ tươi nhỏ máu. Thế nhưng trong ánh mắt ấy lại ẩn chứa một sự ôn hòa khó tả, như thể ngàn lời vạn ý đều gói gọn trong một ánh nhìn này.

Và rồi — Tạ Tự Bạch ngất xỉu.

Có lẽ là do mất máu quá nhiều, đầu óc hắn trở nên choáng váng, cảnh vật trước mắt dần trở nên mờ mịt, tầm nhìn mờ ảo rồi vụt tắt

Nhưng hắn không ngã xuống nền đất lạnh lẽo kia. Con chó đã lao tới đỡ lấy hắn, kỳ lạ thay thân thể gầy gò, đầy vết thương ấy bỗng chốc lại trở nên mạnh mẽ đến khó tin, giữ chặt lấy cậu không để cậu ngã xuống.

Không… chờ đã.

Phải... phải đưa nó đến bệnh viện…

Tạ Tự Bạch cố gắng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt bê bết máu thịt của con chó. Hắn muốn gượng dậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể thắng nổi cơn mệt mỏi cuồn cuộn ập đến. Hàng mi dài run run khép lại như cánh bướm mỏi mệt.

Không biết đã qua bao lâu.

Tạ Tự Bạch bị đánh thức bởi đầu lưỡi ấm áp mềm mại đang liếm lên mặt mình.

Mở mắt ra, điều đầu tiên hắn thấy là một gương mặt chó hoàn toàn không còn chút tổn thương nào. Cậu chớp mắt đầy mơ màng.

Ký ức trước khi ngất như thủy triều ào ạt quay về, khiến hắn giật mình bật dậy như cá chép, ngồi thẳng dậy rồi hoảng hốt đưa tay sờ mặt con chó.

Lông vẫn rối bù như vậy, thân hình vẫn gầy như cũ, nhưng… chẳng còn vết thương nào!

“Sao lại thế này? Mày không sao… Thật sự không sao! Sao lại có thể như vậy chứ?”

Nhận ra câu mình nói hơi kỳ lạ, Tạ Tự Bạch lập tức lúng túng sửa lại: “Không, ý tao là… mày không sao thì tốt rồi!”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng chân thành lẫn vui mừng của Tạ Tự Bạch, con chó chỉ nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ mặt không biểu cảm… rồi vẫy đuôi phành phạch.

Nhưng chưa kịp thở phào, Tạ Tự Bạch đã nhận ra xung quanh… có gì đó rất sai sai.

Trên mặt đất ngoài lớp bụi bẩn, vài mảnh đá vụn và mấy cái túi nilon bị giẫm bẹp, hoàn toàn không có chút dấu vết máu nào.

Tạ Tự Bạch nghiêm túc quan sát, rồi kéo ống tay áo mình lên.Làn da trên cánh tay vẫn trắng trẻo, không hề có dấu răng hay vết thương nào như lúc nãy.

Hắn nhanh chóng lôi điện thoại ra xem giờ — 00:44.

“...Là mình mệt đến mức đầu óc mơ hồ, hay vừa rồi mình bị mộng du ?”

Tạ Tự Bạch lẩm bẩm, vừa hoang mang vừa nghi ngờ.

Đúng lúc đó, hắn cảm thấy có gì đó đang cọ nhẹ vào chân mình — lông thì cứng, xương thì gồ lên rõ mồn một.

Cúi đầu nhìn xuống, không ngoài dự đoán — là con chó ấy

Con chó dường như là lần đầu học cách thân thiết với con người, hành động cọ cọ trông vừa gượng gạo vừa ngốc nghếch có chút đáng yêu.

Tính cách nó vốn lạnh lùng, có chút kiêu ngạo . Mới cọ được hai cái đã ngừng lại, rồi ngẩng đầu lên sửng sốt khi thấy Tạ Tự Bạch đang nhìn nó đầy ngỡ ngàng.

Nó lại cúi đầu nhìn chính mình — móng vuốt thì dơ, người thì gầy trơ xương. Nghĩ rằng Tạ Tự Bạch cũng giống như mấy người khác, chắc chắn sẽ thấy nó bẩn thỉu, xấu xí mà chán ghét. Nghĩ vậy, nó lúng túng lùi lại hai bước.

Nhưng ai mà ngờ, ngay giây tiếp theo, Tạ Tự Bạch lại chẳng hề báo trước mà lao tới ôm chầm lấy nó, vui mừng ôm thật chặt như báu vật.

“Mày vừa rồi... cọ  vào tao đó hả?!”

Con chó đang buồn rầu suýt thì sủa lên vì giật mình.

Thật ra, cũng chẳng trách Tạ Tự Bạch kích động đến vậy.

Trước đây, hắn từng thử đủ mọi cách để thân thiết với con chó này, nhưng nó toàn ra vẻ lạnh lùng, chạm nhẹ cũng né, thậm chí chẳng thèm ăn bất cứ thứ gì cậu đưa.

Vậy mà giờ nó lại chủ động cọ cọ chân hắn trước? Thực sự là quá bất ngờ!

Vậy mà bây giờ, một con chó không thân không thích, lại còn cực kỳ cảnh giác với con người, lại chủ động tới gần hắn, cọ cọ làm thân — kiểu này đúng là tiến bộ vượt bậc luôn chứ còn gì nữa!

“Mày thật ra… không ghét tao đúng không?”

Sau toàn bộ trải nghiệm kỳ lạ vừa rồi — nào là nghe giọng nói trong đầu, rồi con chó chết đi sống lại — Tạ Tự Bạch tự quy về một lý do hợp lý duy nhất: chắc do mình mệt quá, nằm vật ra đất rồi mơ linh tinh thôi.

Có lẽ con chó chỉ đến sau khi hắn ngất đi, không những không rời đi, mà còn ngồi đó canh cho đến lúc hắn tỉnh lại. Vậy thử hỏi, Tạ Tự Bạch làm sao mà không xúc động cho được?

Hắn lại nhẹ nhàng nói, như đang dỗ một đứa trẻ:

“Cún ngoan, theo tao về nhà nhé?”

Con chó rõ ràng không quen bị người ta ôm. 

Khi Tạ Tự Bạch vừa dứt lời, nó khẽ giãy dụa vài cái, vùng vẫy nhẹ trong vòng tay hắn.

Nhưng không biết có phải vì bị hấp dẫn bởi hơi ấm trên người thanh niên hay không, nó dần dần ngừng giãy, nằm yên trong lòng hắn.

“Mày theo tao đi, tao hứa sẽ chải lông, tắm rửa cho mày mỗi ngày. Tao sẽ cho mày ăn no, mặc ấm, sống sạch sẽ, không bao giờ phải chịu đói nữa.”

Tạ Tự Bạch tiếp tục:

“Nhà tao không lớn, nhưng tao sẽ cố gắng làm việc, kiếm tiền. Sau này tụi mình sẽ chuyển sang một căn nhà rộng hơn. Nếu mày vẫn còn lưu luyến chỗ này, thì đợi khi tao rảnh, tao sẽ dẫn mày quay lại đây chơi. Lúc đó sẽ không còn ai đuổi hay mắng mày nữa. Tao nhất định sẽ bảo vệ mày.”

Tất cả những lời này là những điều Tạ Tự Bạch đã tích góp trong lòng từ lâu, luôn muốn nói ra với con chó này.

Một khi đã bắt đầu, hắn không kiềm được mà nói mãi không dừng.

Con chó thì không tỏ ra khó chịu, chỉ ngẩng đầu, tựa vào lồng ngực gầy gò nhưng ấm áp của cậu. Đôi tai thi thoảng khẽ động đậy, như thể nó đang thật sự lắng nghe từng câu từng chữ một cách nghiêm túc.

Giọng Tạ Tự Bạch vẫn dịu dàng, ấm áp, như gió nhẹ như vậy. Cậu cố tình hạ thấp giọng để không làm đau đôi tai nhạy cảm của cẩu tử, từng chữ nói ra như có chút gì đó mềm mại, ấm lòng.

Nhưng cho đến khi hắn nói hết, con chó vẫn không gật đầu hay tỏ thái độ gì.

Nó chỉ yên lặng quay đầu, nhảy ra khỏi vòng tay ấm của hắn rồi lặng lẽ chui vào cái thùng nhựa cũ kỹ giữa mấy bụi cây.

Cái thùng đó nhỏ xíu, nhưng đủ để chứa thân hình gầy nhom của nó. Miệng thùng quay lên trời, nằm lệch trên đất — vừa khít như cái ổ nhỏ mà nó tạm gọi là "nhà".

Bình thường, nó vẫn co ro ngủ ở đây. Có lẽ vì ai cũng sợ nó mang bệnh, nên cái thùng cũ ấy vẫn chưa bị ai vứt đi.

Tạ Tự Bạch khẽ thở dài — có chút tiếc nuối, nhưng không hề buồn bã. Bởi vì ít nhất… nó vẫn ở đây. Tan làm xong, cậu vẫn có thể chạy tới thăm nó mỗi ngày.

Cậu ngồi xuống trước cái thùng, con chó vẫn nhìn hắn chằm chằm, không né tránh.

Như thể đang hỏi trong im lặng: “Hôm nay… ngươi lại đến à?”

Tạ Tự Bạch mỉm cười, cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng đắp lên thân hình nhỏ bé kia:

“Đêm nay lạnh lắm đấy. Đắp cái này ngủ cho ấm, nhé?”

Chiếc áo có mùi của hắn — mùi nắng, mùi bụi, mùi bình yên. Con chó rụt cổ lại, khẽ rúc vào áo, không kêu gì… nhưng cũng không từ chối.

Cái áo khoác đó cũng chẳng phải loại đắt tiền gì, nhưng với Tạ Tự Bạch mà nói, đắp nó lên người con chó đang hôn mê là chuyện không phải ai cũng làm được.

Vì… hắn thật sự rất thích con chó này.

Chiếc áo vẫn còn ấm, bên trong phảng phất một mùi hương nhè nhẹ — mùi thảo mộc từ sữa tắm, quen thuộc và dễ chịu.

Nó không kìm được mà cúi đầu, khẽ ngửi một cái.

Rồi nghe thấy Tạ Tự Bạch nói tiếp, giọng rất chân thành:

“Mày không theo tao về cũng không sao, nhưng giờ tụi mình coi như quen biết rồi, không lẽ cứ gọi là ‘cẩu tử’ mãi? Tao đặt tên cho mày nhé. Gọi là ‘Bình An’, được không?”

Con chó từ nhỏ đã bị bỏ rơi, chưa từng có cái tên nào. Tạ Tự Bạch luôn cảm giác nó hiểu tiếng người, nên mới nghiêm túc ngồi xuống nói chuyện với nó như vậy.

Thật ra trong lời nói kia cũng có chút tâm tư nhỏ. Vì đặt tên là một kiểu gắn bó — khi có ai đó gọi tên mày, mày sẽ biết đó là người quan trọng. Lâu dần, sẽ tạo thành thói quen… rồi thành sự tin tưởng.

“Bình An, ngoan nào… Bình An.”

Tạ Tự Bạch xoa đầu chú chó, đôi cong lên cười một cách nhẹ nhàng.

“Tháng đổi năm dời, bình bình an an. Thân thể khỏe mạnh, phúc khí đầy nhà.”

Tạ Tự Bạch nhẹ nhàng nói tên đó một lần nữa, như gửi gắm hy vọng tốt đẹp vào từng âm tiết.

Đúng lúc ấy, bầu trời bất ngờ vang lên một tiếng sấm lớn. Không khí bắt đầu tràn ngập mùi mưa, gió lạnh cũng len lỏi từng cơn, báo hiệu chẳng mấy chốc nữa thôi sẽ đổ mưa tầm tã.

Tạ Tự Bạch bỗng sững lại, như thể chợt nhớ ra điều gì quan trọng.

“Chết rồi! Quần áo ngoài ban công còn chưa thu vào"

Hắn bật dậy như bị điện giật, vội vàng nhặt túi tài liệu rơi dưới đất, vừa chạy vừa nói vọng lại:

“Ngày mai gặp lại nha, Bình An ——!”

Hắn nhấc chân phóng như bay về nhà, để lại sau lưng một vệt mờ như gió.

5 giây.

10 giây.

20 giây trôi qua.

Từ khoảnh khắc cái tên "Bình An" được gọi ra, chú chó đứng yên như hóa đá trước thùng nhựa.

Rồi đột nhiên — như bị chạm phải nút nào đó trong tim — nó bật dậy, phóng ra khỏi thùng với tốc độ như bị gắn động cơ.

Bốn chân gầy tong teo của nó dốc hết sức mà chạy, bóng dáng lao vun vút, như để lại từng vệt mờ sau lưng. Đôi mắt đỏ hoe chỉ nhìn chằm chằm bóng người phía trước, sợ chỉ cần chậm một giây thôi, sẽ chẳng bao giờ đuổi kịp nữa.

Ngay lúc nó sắp vọt ra khỏi đầu hẻm, một lực vô hình bất ngờ kéo giật lại. “Bịch!” — cả thân thể nó bị quăng ngã mạnh xuống mặt đất.

Còn Tạ Tự Bạch lúc này đã rẽ qua một khúc cua khác, cách xa đầu hẻm mấy mét.

Hắn nghe được tiếng động rất nhỏ phía sau, trong lòng như có gì khựng lại. Quay đầu nhìn về phía cũ, nhưng chỉ thấy hẻm vắng tanh.

“Hôm nay mình bị gì thế này trời…” — hắn lắc đầu, vừa vỗ trán vừa tiếp tục chạy.

Phía sau, chú chó chậm rãi bò dậy. Nó bước tới sát miệng hẻm, ngơ ngác nhìn theo hướng Tạ Tự Bạch vừa biến mất, ánh mắt trống rỗng.

Trên cổ nó, một vết thương sẫm màu cháy đen hiện ra nhè nhẹ — như bị thiêu đốt.

Nó không phải đang chờ ai. Cũng chẳng luyến tiếc con hẻm cũ này. Càng không phải vì chút tình cảm ngây ngô gì đó.

Chỉ là… có một cảm giác rất mạnh mẽ níu nó lại.

Một cảm giác nói rằng: Không thể đi. Chưa phải lúc.

Nó chỉ là… bị hai kẻ xấu dùng bùa chú đeo lên một chiếc vòng cổ và sợi xích vô hình. Dù có chết, cũng không thể rời khỏi nơi này.

“ ——”

Nhìn bóng lưng Tạ Tự Bạch sắp biến mất nơi cuối con hẻm, chú chó cuống đến mức thở hổn hển, móng vuốt cào đất liên tục, cả thân thể run lên từng cơn vì nghẹn ngào… đến mức chính nó cũng không nhận ra mình đang phát ra tiếng rên khe khẽ đầy uất ức.

Nó không nỡ để người đó đi.

Giờ đây nó đã thông minh hơn nhiều, hiểu rằng… chỉ cần mình cất tiếng sủa, chỉ cần gọi một cái thôi, người kia nhất định sẽ quay lại, sẽ chạy đến ôm nó vào lòng.

Thế nhưng… nhìn con đường rực rỡ ánh đèn phía xa, nó do dự. Mở miệng, rồi lại chậm rãi khép lại.

Cứ thế, nó không rời mắt nhìn theo—nhìn thanh niên ấy bước đi, từng bước một rời xa con hẻm tối tăm, nơi ẩn chứa biết bao ác ý và cô độc.

Nhìn anh vượt qua ranh giới của sáng và tối, đi vào con đường rực rỡ ánh sáng, trở về thế giới mà loài người nên thuộc về…

Còn nó, vẫn đứng yên nơi đây—trong bóng tối. Lặng thầm dõi theo.

Ngay sau lưng cẩu tử, con hẻm nhỏ cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật đáng sợ của nó.

Từng đợt sương đen đặc quánh tràn ra như sóng dữ, hàng trăm bóng ma chó mèo không rõ hình dạng bò lên từ mặt đất. 

Chúng nó cười rít lên đầy kinh dị—âm thanh vừa giống tiếng trẻ con khóc thút thít, lại vừa giống tiếng chim đỗ quyên rỉ, lạnh buốt đến tận xương.

Vô số bóng ma lao vào một khu dân cư gần đó. Chúng giống như móng vuốt vô hình đâm xuyên qua hai gã đàn ông trong căn phòng kia—máu văng tung tóe, không khí lập tức ngập mùi tanh tưởi.

Hai người bị đau đến mức mặt mày méo mó, gào thét trong kinh hoàng, nhưng vẫn chưa chết ngay.

Tên béo phản ứng cực nhanh—ánh mắt lóe lên tàn độc, hắn đẩy mạnh gã trung niên bên cạnh về phía đám ma, cố dùng ông ta làm mồi nhử. Cùng lúc, hắn rút ra một xấp bùa từ người.

Mấy tờ bùa tự cháy sáng lên không cần lửa, tạm thời chặn đứng những hồn ma còn lại.

Nhân lúc hỗn loạn, tên béo ôm bụng đang chảy máu bỏ chạy bán sống bán chết, bỏ lại người đồng bọn trong phòng vẫn đang gào lên như điên:

“Trương Bân! Mày dám bán đứng tao? Đồ khốn nạn, đồ súc sinh——!”

Ngay giây sau, gã trung niên bị nhấc bổng lên không trung. Đám hồn ma bu lại, cười khúc khích quái dị rồi từng con từng con chui tọt vào cơ thể hắn.

Thân thể ông ta phồng lên như bóng bay bị thổi phồng quá mức, sưng vù, biến dạng trong nháy mắt. Dù ông ta khóc lóc van xin, gào thét thảm thiết, nhưng chẳng thay đổi được điều gì.

“Bụp!” — Một âm thanh rợn người vang lên. Da thịt căng đến cực hạn rồi nổ tung như pháo, máu thịt văng đầy không trung, rơi lả tả như mưa đỏ.

Con chó chỉ lặng lẽ nhìn. Nó không hề động lòng.

Nó quay lại, chui vào chiếc thùng nhựa cũ kỹ. Nửa thân dưới đã thối rữa, để lộ khung xương trắng bệch, còn nửa thân trên lành lặn thì nhẹ nhàng áp vào bộ quần áo mà Tạ Tự Bạch để lại.

Trong đôi mắt đỏ rực vô cảm kia, chỉ khi ngửi thấy chút mùi hương còn sót lại trên áo của anh, mới hiện lên chút quyến luyến mơ hồ.

Bỗng, một giọng nói vang lên như hệ thống:

【 Đinh! Phát hiện khu vực xuất hiện  "Quỷ Vương"  cấp A ——】

Giọng nói trước đó từng điều khiển Tạ Tự Bạch lại vang lên, lần này là dạng thông báo, truyền đến tận một không gian khác.

Tất cả những ai nghe được đều sững người, như bị tiếng sấm đánh thẳng vào đầu.

【 Phó bản "Quỷ Khuyển" đã chính thức mở cửa, chuẩn bị tiến vào thí luyện. 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play