"Vào lúc tan tầm, tôi vô tình đi qua một con hẻm nhỏ, nơi giao nhau của những con ngõ. Ở đó có một con chó hoang đang lang thang. Và hôm nay, con chó ấy sẽ chết."
Lại là một ngày tăng ca, chàng trai tay cầm cặp giấy tờ vội vã trở về nhà. Dự báo thời tiết rằng tối nay trời sẽ mưa mà quần áo phơi trên ban công còn chưa thu vào
Vào lúc cậu cảm thấy lo lắng và hoảng hốt, một cảm giác bất ngờ làm tim cậu đập nhanh hơn, khiến cậu dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.Ở đó có một con hẻm nhỏ, đầu ngõ vắng lặng, không có ai
Tạ Tự Bạch ngẩng đầu, quan sát xung một lúc, rồi nghi hoặc lẩm bẩm:" bên đó là một chú chó sao? sao lại ở đó chứ?"
con phố này nằm xa trung tâm thành phố, ở rìa một khu dân cư đã xuống cấp. Những tòa nhà cũ kĩ, đèn đường đã lâu không được bảo trì, trụ đèn đầy rỉ sét
những chiếc bóng đèn hỏng nằm rải rác, con ngõ nhỏ thì tối om, sâu hun hút. Nhìn như là nơi ẩn nấp của một con quái vật đang ẩn nấp, há miệng chờ đợi con mồi
dù vậy, ngõ nhỏ ấy dường như chẳng có gì lạ, chỉ có một chú chó gầy trơ xương đang lang thang
có lẽ trước đây đã có người từng nuôi nó, chắc là do nhớ người chủ cũ nên nó không chịu rời đi, dù ở đó chẳng còn ai ở nữa
thường ngày, chú chó chỉ đi lại loanh quanh đầu ngõ. Nó hay ngồi ở đầu đường, nhìn ra xa, ánh mắt như đang chờ đợi điều gì đó
người dân xung quanh đều nói nó là con chó kỳ lạ. Nó hung dữ, khó gần, gặp ai cũng sủa,người đến gần thì bị cắn. Nó còn hay cắn nhau với mấy con chó khác trong khu, rồi lại tự mình chuốc lấy thương tích đầy mình
máu từ miệng vết thương trên người chảy ra, làm ướt lông thành từng mảng, rồi lại đóng thành những vảy máu đỏ sẫm. Nhìn từ xa, trông giống như bệnh rụng tóc tuổi trung niên, vừa xấu vừa đáng sợ những người sống quanh đó tức giận mắng: “Loại này chỉ là chó điên, toàn thân đầy bệnh tật. Nếu là trước đây, đã sớm gọi người đến đánh chết nó rồi, sao còn giữ lại làm gì!”
Nhưng đó cũng chỉ là những lời mắng chửi
Đội bắt chó chuyên nghiệp vẫn chưa đến, trong khi con chó kia lại nhanh nhẹn, thông minh và thực sự có thể tấn công một cách tàn nhẫn, ai cũng không muốn liều mạng để trừ nguy hiểm.
Không có ai ngăn cản, con chó ấy tiếp tục sống khỏe mạnh, với sức sống mạnh mẽ có thể so với tiểu cường=)))
Tạ Tự Bạch không thường xuyên qua đây, nhưng vào những lúc vội vàng, khi đi tắt, hầu như lúc nào cũng sẽ thấy con chó hoang ngồi xổm ở đầu ngõ.
cậu cảm thấy những gì cư dân nói không hoàn toàn đúng, vì trong quá khứ, khi đi qua đây nhiều lần, con chó hoang cũng không bao giờ sủa hay làm gì hắn.
Nó giống như không phải đang đợi ai, mắt chỉ nhìn về phía con đường và bầu trời, không nhìn vào người qua lại.
Tuy nhiên, nó thật sự ghét con người, vì đã có vài lần Tạ Tự Bạch định nuôi con chó hoang này, nhưng mỗi khi hắn lại gần, nó sẽ dựng lông, nhảy dựng lên, lạnh lùng liếc nhìn cậu rồi lững thững bỏ đi.
Đây vẫn là lúc cậu đối xử với nó khá tốt.
Còn nếu gặp phải những đứa trẻ mà con chó không thích, như mấy đứa trẻ ném đá vào nó, thì chẳng bao lâu sau, con chó sẽ lao vào sủa và đuổi theo chúng, khiến chúng sợ hãi khóc lóc, chạy từ đầu ngõ đến cuối ngõ, tay áo quệt dính đầy nước mắt ,nước mũi.
Một con chó giận dữ, hận thù rõ ràng.
Vậy con chó đó bây giờ đâu rồi?
Tạ Tự Bạch dừng lại một lúc, mãi cho đến khi một suy nghĩ mạnh mẽ chợt lóe lên trong đầu hắn.
"Động vật rất nhạy cảm với thời tiết. Tối nay trời lạnh như vậy, lại có gió to, con chó kia chắc chắn đã tìm nơi nào đó để tránh mưa, chắc chắn sẽ ko trở lại."
Đúng vậy, con chó đó thông minh thật sự, nó sẽ không đứng ngây ngô dưới trời mưa trong một góc ngõ không có gì che chắn. Nó hẳn là đang trốn ở đâu đó.
Tạ Tự Bạch tự an ủi mình như vậy.
Tuy nhiên, trong đầu cậu lại nổi lên một cảm giác bất an lạ lùng, cảm giác này ngày càng mạnh mẽ.
Cảm giác ấy như thể, nếu hôm nay cậu quay lưng rời đi, đó sẽ là một việc mà cả đời này cậu sẽ hối hận.
"Không, không, không, sao mình lại nghĩ linh tinh thế này? Quay về mà chậm một chút, chẳng phải là ban công sẽ bị mưa ướt sao, sáng mai không có quần áo để mặc mới là việc phải hối hận cả đời!"
Tạ Tự Bạch nghĩ đến việc ngày mai chỉ có thể mặc bộ quần áo ẩm ướt đến công ty, bị các đồng nghiệp nhìn với ánh mắt kỳ lạ, cậu liền cảm thấy rất khó chịu.
Mẹ cậu đã sớm rời đi, còn cha hắn thì sống buông thả, không kiểm soát được bản thân mà biến mất. Cậu chỉ có thể tự mình sống, khó khăn học hỏi đều là để tự mình vươn lên.
Mới hai tháng trước, hắn vừa gia nhập một công ty nằm trong danh sách 500 công ty hàng đầu thế giới, và đây là cơ hội duy nhất để chuyển từ thực tập sang chính thức. Sao có thể cứ như vậy mà bỏ lỡ
"Hay là thôi, vẫn là cứ quay về đi."
Tạ Tự Bạch dùng tay ấn vào huyệt thái dương.
Không biết tại sao, từ lúc vừa rồi, khi cậu dừng lại ở đầu ngõ này, đầu của cậu lại đau dữ dội, cảm giác như có cái gì đó đâm vào bên trong.
May mà khi cậu quyết định về nhà, cơn đau này đã biến mất.
Có lẽ là do gió đêm quá mạnh, khiến đầu cậu bị đau.
Tạ Tự Bạch cảm thấy mình hơi hoang mang, vỗ vỗ vào đầu, tự cười nhạo bản thân vì suy nghĩ quá nhiều: "Thôi được rồi, nhanh chạy về nhà thôi, mai 7 giờ phải dậy, phải đi ngủ trước 1h sáng."
"Cần phải đến công ty vào lúc 8 giờ sáng để chuẩn bị, từ 9 giờ đến 12:30 làm việc. Sau đó ăn cơm ở nhà ăn số 2. Nghỉ trưa 30 phút, 13:30 lại tiếp tục công việc"
Trong đầu Tạ Tự Bạch lại vang lên những suy nghĩ.
Cậu theo bản năng tiếp tục tính toán trong lòng.
Nếu có công việc cần hoàn thành, yêu cầu tăng ca đến 21:00, lúc nào cũng có thể kéo dài đến 22:10, cuối cùng sẽ phải bắt chuyến xe cuối vào lúc 22:30.
"Trước 24:00 phải về đến nhà, tắm trong 15 phút, sấy tóc trong 3 phút, uống một chai sữa."
Sau đó là 5 phút chìm vào giấc ngủ, 6:30 chuông báo thức vang lên, hắn tắt báo thức và ngủ thêm 20 phút, đến 6:50 chuông lại vang lên lần nữa, cậu lại tiếp tục nằm trên giường.
"7 giờ phải dậy đúng giờ!!"
8:00 đến công ty để làm việc, từ 9:00 đến 12:30 làm công việc chính thức. Ngày mai là thứ Tư, cậu sẽ ăn trưa tại nhà ăn số 2 ở công ty.
"Về nhà nhanh chóng, trước 24:00 phải về, tắm 15 phút, sấy tóc 3 phút, uống một chai sữa."
Mây đen phủ kín bầu trời đêm, bóng tối dường như từ từ lan rộng, nuốt chửng cả mặt đất. Đường phố về đêm vắng vẻ, không có bóng người, không nghe thấy một tiếng động nào.
Ở xa, âm thanh ồn ào của dòng xe cộ vẫn còn vọng lại, cùng với tiếng kêu của côn trùng, như thể chúng đang dần dần di chuyển xa hơn. Chỉ còn lại âm thanh dễ nhận biết của hơi thở, phát ra từ khoang bụng
Lúc lên lúc xuống.
Tạ Tự Bạch nhìn về phía xa xăm, ánh mắt như trống rỗng, chân bước từng bước tiến về phía con ngõ tối tăm.
Cảm giác như một bộ phận máy móc bị ép vào vị trí cố định, nhưng từng động tác của cậu lại trở nên mượt mà, tự nhiên, không còn chút gì gượng gạo.
Đột nhiên, một tiếng chó kêu yếu ớt vang lên từ tận sâu trong ngõ.
“.....”
Tạ Tự Bạch bước đi, nhưng chỉ một thoáng sau, cậu dừng lại . Cậu vội vàng quay đầu lại, không chút do dự, bước nhanh trở lại con ngõ nhỏ.
Trong quá trình này, cơn đau đầu lại bất ngờ dữ dội ập tới, mạnh mẽ đến mức như thể đầu muốn nổ tung, nhưng Tạ Tự Bạch hoàn toàn không có thời gian để quan tâm.
Ở một khúc rẽ trên con đường tắt, một con chó gầy guộc với móng vuốt run rẩy cố gắng vươn ra ngoài, móng cào cào trên mật đất, nỗ lực bò đi. Rất nhanh, một đám lông xù xù lộ ra.
Đó chính là con chó hoang!
Nó nhìn gầy 1 cách đáng sợ, da bọc xương, nhìn kỹ như có cái gì đó nhô lên hướng ra ngoài
Càng đáng sợ chính là, một bên mặt của con chó như bị cái gì đó ăn mòn, lông tóc thối rữa, màu đỏ sậm chảy mủ máu loang lổ ở bên ngoài, thậm chí có thể nhìn đến cả xương ở bên trong
Không biết là bằng vào cái nghị lực gì mới có thể kéo thân thể cố sức xuất hiện ở trước mặt Tạ Tự Bạch
Máu tươi dính đầy mắt, giống như là dòng nước nhỏ, máu thi nhau chảy xuống
Một bên mắt nhìn mơ hồ như đã bị hoại tử, một bên khác chỉ còn tròng mắt điên cuồng rung động, sợ hãi, tuyệt vọng, từ xa xa nhìn Tạ Tự Bạch ánh mắt khẩn cầu như muốn nói:"...Cứu tôi"
Khi Tạ Tự Bạch nhìn vào mắt con chó, một cơn đau đớn dữ dội lập tức xâm chiếm đầu óc cậu, khiến cậu gần như ngất đi. Mồ hôi lạnh vã ra khắp lưng.
Vừa mới kìm nén được những cảm xúc trong lòng, lại một lần nữa, một âm thanh không rõ nguồn gốc vang lên.
【Khi ta lướt qua con hẻm nhỏ, bất chợt ta thấy một con chó hoang ở góc đường.】
Không đúng, không thể gọi đó là tiếng lòng của cậu được!
Âm thanh ấy lạnh lẽo và kỳ quái, như thể một giọng nói không thể lý giải, đơn giản và mộc mạc, nhưng lại như đang kể lại từng sự kiện trước mắt, giống như một vở kịch đang diễn ra.
【Tôi đã tiếp xúc với con chó hoang một thời gian và nhận thấy nó không tàn bạo như mọi người thường nói. Ngược lại, nó rất hiền lành. Tuy nhiên, người dân xung quanh lại đối xử với nó bằng sự thù địch. Lũ trẻ ném đá vào nó, còn người lớn thì dùng gậy đánh đuổi nó.】
【Thông thường, trong một khu vực, động vật hoang dã sẽ tự phân chia lãnh thổ, và con chó này là "vua" của khu vực đó. Nhưng có một ngày, nó bỗng dưng bị bệnh, và chúng bắt đầu tấn công và cắn xé nhau 】
【 những con chó hoang trong đàn, bắt đầu cắn xé, lưu lại những vết thương lại chồng lên vết thương. Từ đó về sau, người dân thấy vậy, lấy ná bắn vào mắt nó, giơ lên dao gọt hoa quả cười đùa mà chém nó, bọn họ thường lui tới khu vực này để dùng các loại bẫy để bắt nó. 】
【 cuối cùng, nó bị người ta tạt axit, hơi thở nó thoi thóp mà ngã xuống rồi dùng hết sức bò vào sâu trong ngõ nhỏ. 】
Âm thanh tiếp tục kể lại một cách lạnh lùng, không có chút cảm xúc, như thể số phận bi thảm của con chó hoang đã được quyết định từ trước và không thể thay đổi.
【Tôi chỉ là một người qua đường bình thường, bận rộn với công việc, không thể dành thời gian để chú ý đến những bất hạnh xảy ra với con chó hoang.】
【Con chó hoang lúc này chỉ còn một hơi thở yếu ớt, nó giãy giụa trên mặt đất, nhìn về phía đầu ngõ. Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc phải về nhà thật nhanh, và tôi bước qua nó mà không dừng lại.】
【Hôm nay, con chó ấy sẽ chết.】
Không!
Tạ Tự Bạch gào lên trong lòng, phản đối mạnh mẽ, gầm lên, đấu tranh với sự áp bức đang muốn buộc cậu phải chấp nhận số phận và hiện thực đau đớn.
Ngay lúc đó, một tiếng nổ ầm ầm vang lên trong đầu cậu
Rầm.
Cả cơ thể cậu bỗng nhiên thả lỏng, và Tạ Tự Bạch đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, cảm thấy như mình đang đứng trong một thế giới hoàn toàn khác.
Cảm giác như thể cậu vừa từ sâu dưới đáy biển trồi lên mặt nước, cả thế giới đột nhiên rõ ràng hơn khi lớp sương mù mờ ảo trước mắt cậu biến mất trong nháy mắt.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, cảm giác trở lại với cơ thể, Tạ Tự Bạch lập tức lao về phía con chó hoang đang đầy máu.
Vào giây phút đó, con chó hoang cảm nhận được một sự ấm áp nhẹ nhàng bao phủ cả cơ thể
cậu đỡ lấy con chó hoang rồi bỗng nhiên trở nên lóng ngóng, cảm thấy khó xử trước vết thương nghiêm trọng của con chó, không biết phải làm gì.
*Một giọng nói khẩn trương nhưng êm dịu vang lên từ trên đầu, như thể một thiên thần cứu rỗi, khiến ánh mắt u ám của con chó hoang có chút thay đổi.
“Không sao đâu, không sao đâu, ngoan, ta sẽ lập tức đưa ngươi đi gặp bác sĩ.”
Từ cửa sổ phía bên kia, một người đàn ông trung niên cầm kính viễn vọng, thấy cảnh tượng này, tức giận đến mức muốn đập đầu vào tường, miệng thì liên tục chửi rủa.
“Cái quái gì thế này!?”
Hắn căm hận nói, giọng đầy tức giận: “Đã gần sáng rồi, sao lại có người làm chuyện vớ vẩn thế này, thật là mẹ nó!”
Một người đàn ông béo bên cạnh dường như cũng không ngờ sự việc lại phát triển như vậy, vội vàng nhìn chằm chằm vào người kia, rồi thở dài một hơi.
“Không sao đâu, tôi vừa kiểm tra rồi, người đó chỉ là người bình thường, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên con đường này.”
“Con chó chỉ còn hơi thở yếu ớt, dù anh có đưa nó đến bệnh viện thì nó cũng không sống được lâu nữa, chắc chắn sẽ chết mà thôi.”
Nói xong, hắn nhìn Tạ Tự Bạch đang bế con chó, ánh mắt lạnh lùng như thể đang nhìn một người sắp chết, miệng thì nói chắc nịch.
“suýt nữa làm hỏng chuyện tốt của chúng ta”
Như thể xác nhận lời nói của người đàn ông béo.
Tạ Tự Bạch cảm nhận rõ con chó hoang trong lòng ngực bắt đầu run rẩy không ngừng, cho đến khi động tác của nó trở nên chậm chạp.
Vào khoảnh khắc này, Tạ Tự Bạch nhận thức rõ ràng rằng, nếu cậu không kịp rời khỏi con ngõ này, con chó sẽ chết ngay tại đây. Cậu biết mình phải làm gì ngay lập tức.
Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán cậu.
Máu đang dần đông lại, nhưng vấn đề không phải là mất máu. Cậu phải xử lý vết bỏng, vết thương nhiễm trùng, và cung cấp dinh dưỡng cho con chó. Nhưng ngay lúc này, cậu chẳng có gì trong tay! Trừ khi... cậu...
Tạ Tự Bạch bước chân loạng choạng, cảm thấy mình choáng váng, như thể đã phát điên, một cơn nóng ruột vô lý bỗng nổi lên trong lòng.
Khi cậu kịp nhận ra mình đang làm gì, đã vô thức cắn vào chính tay mình.
Con người có bản năng sợ đau, đến ngay cả đầu ngón tay bình thường cũng không dễ dàng cắn đứt, huống chi là cắn vào tay mình. Đương nhiên, cậu cảm thấy rất đau.
—— mình không điên, cũng không ngu ngốc. mình và con chó này không có mối quan hệ gì đặc biệt, thật sự không đáng để tôi làm chuyện ngu ngốc như thế này.
Mồ hôi lạnh bắt đầu vã ra, hàm răng siết chặt, khiến tay cậu run lên. Nhưng trong đầu cậu, tất cả đều phải bình tĩnh để tự đưa ra phán đoán
—— Nhưng mình muốn cứu nó, dù chỉ có một chút hy vọng thôi cũng được.
Con chó nhìn Tạ Tự Bạch với ánh mắt quyến luyến, dường như đây là lần cuối cùng nó cảm nhận được chút ấm áp. Cuối cùng, nó không chịu nổi nữa, hai chân trước đổ gục, cuộn lại thành một đống.
Từ cửa sổ tầng hai, một người đàn ông đang dùng kính viễn vọng nhìn thấy cảnh tượng này. Khuôn mặt anh ta đầy vẻ thỏa mãn, rồi anh ta phá lên cười, quay đi mở chai rượu champagne, và cùng người bên cạnh chạm ly.
Tuy nhiên, họ không biết rằng, ngay khi Tạ Tự Bạch đưa máu vào miệng con chó, một điều kỳ diệu đã xảy ra.
Sau khi uống máu, con chó đột nhiên sáng lên, ánh sáng kỳ lạ chiếu rọi khắp cơ thể nó. Lồng ngực vốn héo mòn, gầy guộc của nó bỗng nhiên phồng lên một chút!
Trong phòng, hai người đàn ông còn đang trò chuyện về những khó khăn trong những ngày qua.
Chẳng hạn như họ đã tìm kiếm suốt ba năm trời, mới tìm được một con chó hoang đầy linh tính như vậy. Quả thật, nó là một vật liệu hoàn hảo để luyện thành quỷ.
Trong khoảng thời gian đó , họ bao vây xung quanh con chó hoang, cho nó ăn thuốc, rồi bắt đầu lan truyền câu chuyện về con chó điên cắn người chết. Họ còn dùng tiền để mua được một người chuyên đánh chó, nhằm khiến cho những người dân xung quanh càng thêm ác cảm với con chó hoang.
Nếu không làm như vậy, làm sao con chó có thể chịu đựng hết mọi sự tra tấn, đầy oán hận, và đạt đến mức độ trở thành quỷ?
Chỉ cần con chó chết đi, nó sẽ trở thành một ác quỷ, hoàn toàn bị họ sai khiến.
Bỗng nhiên, người đàn ông trung niên nhớ ra một điều: “Nói vậy, phương pháp luyện quỷ này thật độc ác và quái gở, hình như có một điều kiêng kị rất lớn. Anh có nhớ đó là gì không?”
Cảm thấy mọi chuyện đã nắm chắc trong tay, người đàn ông béo uống liên tiếp vài chén rượu, say đến mức nghiêng ngả.
Hắn mơ màng suy nghĩ trong chốc lát, rồi nhếch môi cười một cách lạnh lùng.
“À, tôi nhớ rồi, đó là vì con chó này đang ở giữa vòng luân hồi âm dương, từ sống đến chết chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn.chỉ cần nó không uống được máu của người sống thì chuyện này chắc chắn sẽ thành công”