Bởi vì anh có thể cảm giác được Hạ Hiểu Viễn từ sau Tết Âm lịch đến nay càng thêm thân cận và quen thuộc.
Điều này bản thân đối với Lục Sâm mà nói là chuyện tốt, cầu mà không được, cũng là một “thành quả” có thể dự kiến được trong quá trình anh từng bước tiếp cận.
Theo lý thuyết, theo kế hoạch, dưới tiền đề như vậy, Lục Sâm nên tiếp tục kiềm chế, không biểu lộ gì.
Tục ngữ gọi là “nước ấm nấu ếch xanh”.
Nhưng thật sự đến lúc này, Lục Sâm lại có chút lòng dạ rối bời, giống như lời nói và suy nghĩ hoàn toàn tách rời, miệng thì vẫn đang nói chuyện, ánh mắt lại dừng trên gương mặt anh tuấn của cậu, đừng nói là mặt, ngay cả hàng mi dài như lông quạ kia cũng nhìn vào tận đáy lòng.
Hạ Hiểu Viễn nghe nghe rồi quay đầu ngước mắt nhìn lại, Lục Sâm không nhìn đi chỗ khác, vẫn nhìn cậu, vừa nhìn vừa nói, ánh mắt thân thiết, thần sắc vững vàng, nói xong câu cuối: “Tuần sau mới họp, thời gian vẫn còn, không vội, có thể từ từ làm.”
Hạ Hiểu Viễn nhận lại máy tính, nhìn màn hình: “Chậm không được, đến lúc đó phải lên thuyết trình, cũng phải chuẩn bị một chút.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play