Hạ Hiểu Viễn đang trên tàu điện ngầm thì điện thoại nhận được hai tin nhắn cùng lúc.

Một tin từ dì cậu, báo rằng vì cậu sắp tốt nghiệp đi làm, lại phải thuê nhà gần công ty, nên căn phòng cậu đang ở, dì sẽ dọn ra cho anh họ cậu dùng làm phòng học ôn thi thạc sĩ.

Đây không phải hỏi ý kiến, mà là thông báo.

Hạ Hiểu Viễn đọc tin nhắn, không nói gì, lặng lẽ trả lời một chữ "Vâng". Dì cậu cũng không nhắn gì thêm.

Tin nhắn còn lại là của cô bạn thân Từ Nhược Manh: 【Đến đâu rồi? Vòng ba hôm nay cố lên nhé, tớ rất tin tưởng cậu, chờ làm đồng nghiệp với cậu đó nha. 】

Kèm theo đó là một loạt icon cổ vũ.

Hạ Hiểu Viễn nhìn thấy, cúi đầu cười, trả lời Từ Nhược Manh:

【Sắp đến công ty rồi. 】

【[Icon nắm tay cố lên]】

Từ Nhược Manh: 【[Icon nắm tay cố lên]】

Vừa lúc đó, tàu điện ngầm thông báo đến trạm. Hạ Hiểu Viễn chen chúc khỏi toa tàu đông người, đi về phía cửa.

Tàu dừng hẳn, cửa mở ra, Hạ Hiểu Viễn đeo ba lô bước ra ngoài.

Khi cậu bước ra, đối diện là mấy người đang chuẩn bị vào toa. Vài người trong số đó nhìn thấy Hạ Hiểu Viễn, không kìm được mà liếc nhìn cậu.

Sau khi lướt qua nhau, những người vào tàu đã đứng ổn định, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa nói với cô bạn đi cùng tóc ngắn: “Wow, bạn nam vừa rồi đẹp trai quá đi~!”

Cô gái tóc ngắn lấy tay che miệng, ríu rít khe khẽ: “Tớ cũng thấy, tớ cũng thấy, đẹp trai thật sự.”

Người họ đang nói chính là Hạ Hiểu Viễn.

Hạ Hiểu Viễn năm nay 21 tuổi, cao 1m83, là sinh viên năm cuối khoa Quản trị Kinh doanh trường Đại học C. Cậu sở hữu gương mặt tuấn tú, khí chất nổi bật, là hot boy nổi tiếng khắp Đại học C.

Hôm nay, cậu đến tòa nhà Song Tử Tinh ở khu CBD để tham gia vòng phỏng vấn thứ ba của công ty Internet nổi tiếng "Sprees". Nếu vượt qua vòng này, cậu sẽ thuận lợi nhận được offer từ Sprees.

Từ tháng Mười năm ngoái khi bắt đầu năm tư, mấy tháng qua Hạ Hiểu Viễn đã trải qua vô số bài kiểm tra viết và phỏng vấn lớn nhỏ, trong tay đã có offer từ vài tập đoàn, công ty lớn. Thế nhưng, vị trí Quản lý tập sự dành cho sinh viên mới tốt nghiệp của Sprees vẫn là công việc cậu muốn giành lấy nhất. Không chỉ vì Sprees danh tiếng lớn, vị trí công việc tốt, mà còn vì lộ trình thăng tiến ở Sprees rất rõ ràng, và mức lương trả cho nhân viên cực kỳ hấp dẫn.

Hạ Hiểu Viễn đã nghĩ kỹ, nếu lần này có thể nhận được offer MT của Sprees, cậu sẽ từ chối các công ty khác và vào làm ở Sprees.

Người nhắn tin cổ vũ cậu, Từ Nhược Manh, là bạn học cấp ba cũ của Hạ Hiểu Viễn, học trên cậu một khóa. Cô đã vào Sprees thông qua đợt tuyển dụng thực tập sinh năm ngoái, và người giới thiệu Hạ Hiểu Viễn cũng chính là Từ Nhược Manh.

Thật lòng mà nói, so với phỏng vấn ở các công ty khác, Hạ Hiểu Viễn cảm thấy thiếu tự tin nhất với vị trí MT của Sprees, dù cậu đã vào đến vòng ba.

Biết sao được, ai bảo những người cùng vào vòng ba không phải đến từ Top 2 (hai trường đại học hàng đầu) thì cũng là một loạt trường 985 (các trường đại học trọng điểm quốc gia của Trung Quốc). Hạ Hiểu Viễn chỉ tốt nghiệp trường 211 (trường đại học trọng điểm khác), trà trộn vào giữa, rõ ràng không có lợi thế về bằng cấp.

Sáng nay trong nhóm chat gia đình, mấy người họ hàng còn bàn tán về việc liệu cậu có vào được Sprees không. Anh họ còn nói: “Tốt nghiệp 211 thì làm sao vào được Sprees?”

Đúng vậy, làm sao có thể chứ.

Hạ Hiểu Viễn cũng hiểu rõ điều này.

Nhưng dù vậy, cậu cũng không muốn dễ dàng bỏ cuộc, muốn cố gắng thử sức, chứng minh bản thân.

Hạ Hiểu Viễn bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, trời quang đãng, nắng vàng rực rỡ.

Cậu thầm cổ vũ bản thân, đi về phía tòa nhà Sprees.

Vào tòa nhà, lấy thẻ khách ở quầy lễ tân, Hạ Hiểu Viễn đi theo hướng dẫn đến khu thang máy phía sau để lên tầng 16.

Khi đứng chờ thang máy, bên cạnh có vài nhân viên chính thức đeo thẻ công ty trên cổ.

Hạ Hiểu Viễn liếc nhìn qua, đáy lòng thầm ngưỡng mộ.

Cửa thang máy mở ra, Hạ Hiểu Viễn cùng mấy nhân viên chính thức bước vào.

Bên trong, một nam một nữ đứng gần bảng điều khiển hình như quen nhau, hai người khẽ trò chuyện:

“Tầng 21 hôm nay có gì thế?”

“Hình như có cuộc họp tổng kết dự án, Lục tổng sẽ tới.”

“Thảo nào.”

Hạ Hiểu Viễn nghe loáng thoáng, trong lòng vẫn thầm ngưỡng mộ những người được làm nhân viên chính thức của Sprees.

Cậu mong rằng mình cũng có thể như vậy.

Thang máy đi lên, có người ra vào ở các tầng. Tầng 16 đến rồi, Hạ Hiểu Viễn đứng dựa vào vách trong, nói "Xin lỗi cho qua" rồi bước ra ngoài.

Ra khỏi thang máy, cậu nhìn trái nhìn phải, có vẻ đang tìm đường, trông rất lạ lẫm.

Sau khi cửa thang máy phía sau đóng lại, bên trong thang máy, một cô gái trẻ cảm thán: “Đẹp trai quá.”

Những người khác trong thang máy đều cười.

Mọi người dù không quen nhau nhưng cũng bắt chuyện về chủ đề này:

“Tầng 16 hôm nay có phỏng vấn phải không?”

“Hình như là tuyển dụng sinh viên mới tốt nghiệp.”

“Buổi sáng là vòng phỏng vấn cuối của vị trí Quản lý tập sự.”

“Wow, giờ trai đẹp cũng cạnh tranh khốc liệt vậy sao.”

Hạ Hiểu Viễn cũng cảm thấy áp lực cạnh tranh – vừa bước vào phòng chờ đã thấy phòng họp rộng lớn có sức chứa ít nhất cả trăm người đã đông nghịt. Toàn là những gương mặt trẻ trung, cả nam lẫn nữ, ai cũng mặc đồ công sở chỉnh tề.

Cậu tìm một chỗ ngồi xuống, thầm lè lưỡi trước số lượng người đông như vậy, không biết cuối cùng sẽ chọn bao nhiêu người.

Cậu vừa ngồi xuống, lại có thêm vài người lục tục đi vào. Xung quanh khá yên tĩnh, chỉ có vài tiếng trò chuyện khe khẽ, cố ý giữ ý.

Đợi thêm một lát, một nhân viên đeo thẻ công ty đến giữ trật tự, thông báo lát nữa phỏng vấn sẽ tiến hành theo nhóm ba người, kết quả sẽ được thông báo qua email và tin nhắn trong vòng một tuần sau khi buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc.

Cả căn phòng im phăng phắc.

Nhân viên nhìn vào danh sách trên tay: “Những người có tên sau đây đi theo tôi.”

“Vương Chú, Chu Tây Tây, Hạ Hiểu Viễn.”

Hạ Hiểu Viễn khựng lại, không ngờ nhóm đầu tiên đã có tên mình, lập tức đứng dậy.

Cậu vừa đứng dậy, không ít người xung quanh lại nhìn về phía cậu, ngay cả nhân viên vừa đọc tên cũng bất giác nhìn Hạ Hiểu Viễn thêm vài lần.

Có lẽ vì hôm nay toàn người trẻ, mà người trẻ thì khó tránh khỏi việc dễ bị ấn tượng, Hạ Hiểu Viễn vừa bước ra, đã có người cảm thán: “Đẹp trai thật sự.”

Mọi người trong sảnh đều cười ồ. Hạ Hiểu Viễn đã quen với việc bị nhìn ngắm và khen ngợi ngoại hình, cũng chỉ lặng lẽ mỉm cười.

Nhân viên cũng cười, vỗ tay để giữ trật tự, đồng thời nói đùa: “Yên tâm, hôm nay không chấm điểm ngoại hình đâu.”

Mọi người lại cười rộ lên, không khí căng thẳng lập tức dịu đi rất nhiều.

Hạ Hiểu Viễn, trong bầu không khí đã có phần thoải mái hơn này, cùng với hai sinh viên năm cuối khác, theo chân nhân viên đi ra ngoài, xuyên qua hành lang dài, tiến vào một văn phòng khác.

Trong văn phòng đó, bốn người phỏng vấn ngồi ngay ngắn thành một hàng.

Hạ Hiểu Viễn là người cuối cùng bước vào, thầm hít sâu một hơi.

Cố lên.

Cậu tự nhủ.

Toàn bộ quá trình phỏng vấn diễn ra khá suôn sẻ, nhưng Hạ Hiểu Viễn không quá chắc chắn, cảm thấy mình thể hiện ở mức bình thường.

Khi kết thúc và đi ra, họ được thông báo là có thể về. Hai người kia không về ngay vì đi cùng bạn học, nên phải đợi bạn. Hạ Hiểu Viễn đành đi đến khu thang máy một mình.

Đứng một mình trong khu thang máy vắng người để chờ thang, Hạ Hiểu Viễn hơi thất thần, mắt nhìn chăm chú vào màn hình hiển thị phía trên cửa thang máy, trong đầu vẫn đang nhớ lại buổi phỏng vấn vừa rồi.

Cậu luôn cảm thấy hôm nay mình làm không tốt.

Nói sao nhỉ, cứ cảm giác có hai người phỏng vấn chẳng mấy để ý đến cậu, cũng không hỏi cậu nhiều, vẻ như hoàn toàn không hứng thú.

Hạ Hiểu Viễn: Là do mình nghĩ nhiều sao?

Đúng lúc này, một chiếc thang máy phía sau cậu kêu 'ting' một tiếng, cửa mở sang hai bên.

Hạ Hiểu Viễn không nghĩ ngợi gì, cũng chẳng nhìn kỹ, thấy cửa mở liền quay người định bước vào.

Vừa hay có người từ trong thang máy bước ra, quay đầu nhìn cậu một cái, nói: “Đó là thang máy dành cho quản lý cấp cao.”

Hạ Hiểu Viễn khựng lại, nhất thời chưa phản ứng kịp, đáp "À vâng", rồi nhanh chóng nhận ra mình không được dùng thang máy đó, khẽ nói "Xin lỗi" rồi lùi lại một bước. Đồng thời, cậu theo bản năng ngước mắt nhìn thoáng qua vào trong thang máy.

Vì ánh mắt không có tiêu điểm, cũng không cố ý nhìn, nên cậu chỉ nhận ra trong thang máy có người, chứ đừng nói đến gương mặt, ngay cả có mấy người cậu cũng không để ý.

Nhưng trong thang máy, có người đã nhìn rõ gương mặt cậu.

Không chỉ rõ ràng, mà thậm chí còn khắc sâu vào tâm trí.

Lục Sâm lặng lẽ đứng đó, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

Thang máy đi lên, những người khác nhất thời im lặng, không gian tĩnh lặng lạ thường.

Một lát sau, Lục Sâm lên tiếng: “Tầng 16 hôm nay có việc gì thế?”

Một vị quản lý cấp cao phản ứng nhanh: “Hình như là phỏng vấn sinh viên mới tốt nghiệp.”

Phỏng vấn, sinh viên mới tốt nghiệp.

Trong đầu Lục Sâm lại hiện lên gương mặt cực kỳ xinh đẹp và thanh thuần vừa rồi.

Anh không nói gì thêm.

Đợi thang máy quản lý lên đến tầng 21, mọi người bước ra. Lục Sâm vừa đi vừa quay sang nói với Kiều Tư Hành bên cạnh: “Lát nữa mang tài liệu phỏng vấn ở tầng 16 hôm nay qua đây.”

Kiều Tư Hành sửng sốt, đây là lần đầu tiên trong bao nhiêu năm đi theo Lục Sâm, anh nghe thấy sếp lớn đòi xem tài liệu phỏng vấn.

Tài liệu phỏng vấn?

Mình không nghe nhầm đấy chứ?

Sự chuyên nghiệp khiến Kiều Tư Hành lập tức đáp: “Vâng ạ.”

Trong lòng thầm thắc mắc, buổi phỏng vấn ở tầng 16 hôm nay có gì đặc biệt sao? Chỉ là một buổi phỏng vấn tuyển sinh viên mới tốt nghiệp thôi mà, Lục tổng lại đích thân quan tâm?

Không lâu sau, tin tức trợ lý tổng giám đốc muốn lấy tài liệu phỏng vấn đã truyền đến tai người phụ trách ở tầng 16 hôm nay.

Người phụ trách không phải nhân viên phòng nhân sự thông thường, mà là một quản lý cấp cao của Sprees chuyên trách việc tuyển dụng sinh viên năm nay.

Anh ta ngẫm lại một chút là biết Lục tổng muốn, vừa thấy kỳ lạ, vừa nhắn tin WeChat hỏi người trợ lý tổng giám đốc đã liên lạc với mình: 【Chỉ cần hồ sơ thôi, hay lấy cả kết quả đánh giá hôm nay? 】

Trợ lý TGĐ: 【Chờ chút. 】

Một lát sau: 【Lấy cả hai. 】

Người phụ trách: 【Bản gốc ạ? Bản photo có được không? 】

Suy nghĩ một lát, người phụ trách liền nhắn thẳng cho Kiều Tư Hành, tiện thể hỏi xem có phải Lục tổng cần tài liệu không, và Lục tổng cần để làm gì.

Kiều Tư Hành trả lời rất nhanh, ngắn gọn súc tích: 【Cần toàn bộ tài liệu. Tạm thời chưa rõ mục đích. 】

Người phụ trách liền thông báo cho ba người cùng phỏng vấn hôm nay, bảo họ tách riêng hồ sơ đậu và không đậu ra, lát nữa người của văn phòng tổng giám đốc sẽ đến lấy.

Tuy nhiên lúc này, vẫn còn kết quả đánh giá của một vài ứng viên chưa được quyết định cuối cùng, nguyên nhân là do những người phụ trách phỏng vấn hôm nay không thống nhất được ý kiến.

Trong số đó, có một sinh viên gây tranh cãi, tên là Hạ Hiểu Viễn.

Người phụ trách cũng có ấn tượng rất sâu sắc với Hạ Hiểu Viễn, không vì gì khác, cậu ở nhóm đầu tiên, ngoại hình lại đặc biệt nổi bật.

Người phụ trách đi tới, cầm lấy phiếu đánh giá phỏng vấn của Hạ Hiểu Viễn, hỏi: “Cậu này sao thế?”

Kết quả chính người phụ trách đưa ra là đậu.

Một đồng nghiệp đưa ra kết quả khác nói: “Tốt nghiệp trường 211? Các vòng sơ loại, vòng một, vòng hai trước đó sao cậu ta qua được vậy?”

Một đồng nghiệp khác lên tiếng: “211 cũng ổn mà, cậu ấy qua được vòng sơ loại và mấy vòng trước chứng tỏ cũng không tệ lắm. Buổi phỏng vấn hôm nay cũng tạm được.”

Rồi hỏi: “Là vướng mắc chuyện trường tốt nghiệp à? Nếu là vì cái này thì thôi tôi không nói nữa.”

Người phụ trách ngắt lời họ, quả quyết nói: “Hôm qua và hôm nay, tổng cộng chúng ta chỉ lấy 50 người. Nếu đã vượt quá 50 người rồi thì đương nhiên không lấy thêm được nữa.”

Ý là Hạ Hiểu Viễn không tệ, nhưng chỉ tiêu có hạn. Nếu họ chưa đủ người, ví dụ mới có 49 người đậu, thì sẽ lấy thêm cậu. Còn nếu đã đủ hoặc vượt chỉ tiêu thì sẽ không tuyển. Như vậy thì không bị coi là cố tình loại vì bằng cấp.

Người phụ trách đã nói vậy, những người khác đương nhiên không có ý kiến. Có người liền đi đếm lại chồng phiếu đánh giá đã được duyệt.

Đếm đi đếm lại hai lần, người đồng nghiệp đó nói: “Sếp Hứa, đủ 50 suất rồi ạ, còn dư nữa, 52 người.”

Mọi chuyện đã định.

Hạ Hiểu Viễn, bị loại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play