Hạ Hiểu Viễn cứ thế kinh ngạc nhìn Lục Sâm, đôi mắt dưới ánh mặt trời có màu sáng nhạt, đẹp như hổ phách.
Giống như cậu đã nói trước đó, cậu không muốn và cũng không thể để Anh Lục khó xử trong chuyện công việc. Nhưng khi Anh Lục nói ra câu “Biệt phái em sang Tổ Dự Án”, Hạ Hiểu Viễn cũng phải thừa nhận, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác ấm áp vì được người khác cố ý quan tâm.
Cảm giác này đối với Hạ Hiểu Viễn mà nói khá xa lạ. Cậu lớn từng này, điều kiện lại không tốt, họ hàng cũng vì sống quá bình thường nên không có sức lực cũng chẳng có lòng đặc biệt chiếu cố cậu. Quá trình trưởng thành của cậu gắn liền với quá nhiều khoảnh khắc phải tự mình cắn răng chịu đựng, nên cũng hình thành thói quen mọi việc đều dựa vào bản thân.
Trước đây Anh Lục thường chỉ dạy cậu, cậu đã cảm thấy Anh Lục đối xử với cậu quá tốt, thấy rất ngại. Bây giờ lại còn đưa ra đề nghị như vậy, nói sẽ biệt phái cậu đến Tổ Dự Án, cảm giác này giống như là… cậu có thể dựa dẫm vào Anh Lục vậy.
Hạ Hiểu Viễn nhìn vào mắt Anh Lục, lòng khẽ rung động vì cảm giác khác lạ đang dâng lên từ đáy lòng.
Khi cậu nhận ra ánh mắt hai người nhìn nhau dường như vượt quá mức giao tiếp thông thường giữa đồng nghiệp hay bạn bè, cậu vội vàng thu ánh nhìn, liếc đi chỗ khác.
Hạ Hiểu Viễn: “Không, không tiện lắm đâu ạ?” Lưỡi cậu nhất thời hơi líu lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play