Hạ Hiểu Viễn vừa đi, Kiều Tư Hành đẩy cánh cửa kính màu xám phía sau, đi vào phòng bên cạnh, đưa tờ giấy ghi đầy những thứ thích và ghét trong tay cho Lục Sâm. Vẻ mặt anh ta không chút biểu cảm, nhưng trong lòng sớm đã dậy sóng cuồn cuộn ——

Trời đất ơi!

Trời đất ơi!!

Còn có thể làm thế này sao?

Còn có thể như vậy sao!???

Lục Sâm! Người đàn ông này chính là Lục Sâm!

Bao nhiêu năm như vậy, anh ta cứ tưởng rằng Lục Sâm thanh tâm quả dục, trong lòng chỉ có sự nghiệp và công việc.

Hóa ra... Hóa ra!

Kiều Tư Hành thầm đoán xem sếp nhà mình làm đến nước này rốt cuộc là có ý gì.

Còn cậu sinh viên xinh đẹp kia nữa, giờ đã được tuyển dụng rồi, sếp định làm gì tiếp theo đây…

Lục Sâm cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay một lát, rồi đột nhiên nói: “Điều tra bối cảnh gia đình, sinh hoạt thường ngày.”

Kiều Tư Hành nhanh chóng hoàn hồn, hiểu ý, đáp: “Vâng, tôi đi làm ngay.”

Tối đó, Từ Nhược Manh sau khi tan làm liền bắt xe đến khu phố sau Đại học C. Vừa gặp Hạ Hiểu Viễn, cô đã vui vẻ ném thẳng túi xách vào người cậu: “Còn bảo với tớ là phỏng vấn bình thường, thế này mà không đậu à!”

“Tớ đã nói là cậu sẽ nhận được offer mà! Còn bảo với tớ là thôi kệ, kệ cậu cái đầu ấy!”

“Tớ mặc kệ, bữa này cậu phải khao!”

“Làm tớ cả tuần nay cũng chẳng nuốt nổi cơm vì chờ tin cùng cậu đấy!”

Hạ Hiểu Viễn đỡ lấy mấy cú ném túi của Từ Nhược Manh, cười nói: “Đương nhiên là tớ khao rồi. Muốn ăn gì?”

Từ Nhược Manh: “Lẩu! Vẫn quán cũ nhé! Đi thôi đi thôi.”

Hai người ngồi xuống quán lẩu quen thuộc. Từ Nhược Manh cầm điện thoại trả lời mấy tin nhắn công việc, còn Hạ Hiểu Viễn thì quen tay quen đường gọi xong nước lẩu và đồ nhúng.

Nước lẩu nhanh chóng được bê lên bàn. Hạ Hiểu Viễn giúp Từ Nhược Manh bóc lớp màng bọc bên ngoài bát đĩa, tiện thể nghe cô than thở vài câu chuyện công việc, sau đó liền kể cho Từ Nhược Manh nghe về buổi phỏng vấn vòng bốn đột ngột chỉ có mình cậu chiều nay.

Từ Nhược Manh nhận lấy bộ bát đĩa đã bóc xong, kinh ngạc: “Lại còn có phỏng vấn nữa á? Thường thì vòng ba là xong rồi mà.”

Cô cũng chưa từng nghe nói có vòng bốn bao giờ.

Từ Nhược Manh vội hỏi: “Cậu phỏng vấn ở đâu? Vẫn tầng 16 à?”

Hạ Hiểu Viễn: “Tầng 36.”

Từ Nhược Manh: ?

Từ Nhược Manh bắt đầu nhớ lại xem tầng 36 là của bộ phận nào, thường dùng làm gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, lẩm bẩm với Hạ Hiểu Viễn: “Hình như tớ chưa từng lên tầng 36 bao giờ.”

Từ Nhược Manh: “Người phỏng vấn vẫn là mấy người lần trước à?”

Hạ Hiểu Viễn lắc đầu: “Chiều nay chỉ có một người thôi.”

Từ Nhược Manh quả quyết: “Vậy chắc chắn là sếp lớn rồi. Biết họ gì không?”

Đối phương không tự giới thiệu, Hạ Hiểu Viễn cũng không rõ lắm.

Từ Nhược Manh liền lấy điện thoại ra, mở album ảnh, tìm ảnh của mấy vị quản lý mà cô có trong điện thoại, đưa cho Hạ Hiểu Viễn nhận diện từng người.

Hạ Hiểu Viễn nhìn xem, đều không phải.

Từ Nhược Manh cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều, xuề xòa nói: “Kệ đi, nhận được offer là được rồi.”

Cô nâng ly nước ngọt lên, “Nào, chúc mừng Tiểu Viễn của chúng ta thuận lợi nhận được offer!”

Hạ Hiểu Viễn cũng nâng ly, hai người cụng ly.

Họ vừa nhúng đồ ăn, vừa vui vẻ trò chuyện. Lúc này tâm trạng của cả Hạ Hiểu Viễn và Từ Nhược Manh đều rất tốt.

Chỉ là Từ Nhược Manh thỉnh thoảng lại phải cầm điện thoại lên trả lời mấy tin nhắn công việc. Trả lời nhiều, chính cô cũng thấy mất kiên nhẫn.

Lại một lần nữa nhấc điện thoại lên rồi đặt xuống, cô lẩm bẩm: “Phiền phức thật.”

Từ Nhược Manh than thở với Hạ Hiểu Viễn: “Có một đồng nghiệp cứ đòi đi nhờ xe tớ suốt. Tớ đã nói rõ là không muốn cho đi nhờ rồi mà vẫn cứ đòi, phiền chết đi được.”

Hạ Hiểu Viễn hỏi: “Nam hay nữ?”

Từ Nhược Manh: “Con gái thì còn đỡ, tớ còn sẵn lòng cho đi nhờ ấy chứ, vừa nói chuyện được, lại thơm tho, lịch sự.”

“Là nam, tự mãn kinh khủng, đi nhờ xe tớ còn bình phẩm tính năng xe này nọ. Tớ đã bảo là bố mẹ tớ mua, bố mẹ tớ chọn rồi mà vẫn cứ lải nhải.”

“Giờ này còn hỏi mai có đi nhờ được không đây này, tớ không thèm trả lời luôn.”

Nói rồi đưa điện thoại cho Hạ Hiểu Viễn xem.

Hạ Hiểu Viễn xem qua lịch sử chat gần đây giữa Từ Nhược Manh và người kia, đưa điện thoại lại, hỏi: “Có phải lại là người theo đuổi cậu không? Cần tớ giúp không?”

Từ Nhược Manh cũng xinh đẹp, đứng cùng Hạ Hiểu Viễn đúng là một cặp kim đồng ngọc nữ sáng bừng.

Hai người không học cùng trường, nhưng trước đây Hạ Hiểu Viễn không ít lần chạy đến trường Từ Nhược Manh giúp cô chặn đào hoa. Với gương mặt cuốn hút đó của cậu, chặn ai là chuẩn người đó. Suốt bốn năm đại học, Từ Nhược Manh cũng không ít lần chủ động lấy Hạ Hiểu Viễn ra làm lá chắn.

Bạn bè mà, vì bạn đến mạng sống còn không tiếc, đóng giả bạn trai chặn đào hoa thì có là gì.

Hạ Hiểu Viễn đã nói vậy, Từ Nhược Manh rất ăn ý, tự nhiên gật đầu: “Cần chứ.”

Cô nghĩ nghĩ, “Dù sao cậu cũng nhận được offer rồi, sắp tới cũng không có việc gì quan trọng, chỉ chờ nhập học với tốt nghiệp thôi.”

“Hôm nào đó cậu đến chỗ tớ sớm một chút, lái xe đưa tớ đi làm vài lần, tên kia thấy cậu, chắc là cũng hết hy vọng thôi.”

Hạ Hiểu Viễn đáp: “Được.”

Nói đến đây, Từ Nhược Manh nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Vậy có phải cậu phải bắt đầu tìm nhà rồi không?”

“Thật ra nhà dì cậu ngay gần tàu điện ngầm, đến công ty cũng khá tiện, không xa lắm đâu.”

“Cậu ở lại đó tiện hơn tìm nhà nhiều, lại còn không tốn tiền.”

Hạ Hiểu Viễn cúi mắt ăn, không nói gì, chỉ lắc đầu.

Từ Nhược Manh tỏ vẻ khó tin: “Không phải chứ? Họ không lẽ đến cả căn phòng nhỏ hướng Bắc cũng không giữ lại cho cậu à?”

“Lúc trước mẹ cậu bán rẻ nhà cho họ đã nói rõ ràng rồi mà, sao họ có thể làm thế chứ.”

Hạ Hiểu Viễn ngẩng lên nói: “Tớ định tự thuê nhà.”

Từ Nhược Manh: “Gần công ty à? Quanh đó đắt lắm đấy.”

Hạ Hiểu Viễn: “Tìm chỗ nào gần ga tàu điện ngầm, đi xe khoảng một tiếng rưỡi đổ lại.”

Vai Từ Nhược Manh xịu xuống, rõ ràng không vui, cảm thấy xa quá, đi đi về về mất hai ba tiếng đồng hồ, quá vất vả. Nhưng cô cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn, đành chủ động đề nghị: “Hay là cậu chuyển đến ở cùng tớ đi? Dù sao nhà tớ cũng có phòng trống mà, để không cũng phí.”

Cô thấy đây là ý kiến hay, liền thẳng lưng lên, mắt sáng rỡ, “Tớ còn có thể thu chút tiền nhà tượng trưng của cậu, lại có người chia sẻ tiền điện nước, ga, mạng với tớ. Cậu còn biết nấu cơm nữa, tớ lời quá còn gì! Thấy sao?”

Hạ Hiểu Viễn thầm nghĩ chẳng hay ho gì.

Bố mẹ Từ Nhược Manh chính vì sợ con gái rượu ở ghép với người khác không tiện, lại nguy hiểm, nên mới bán căn hộ ba phòng ở quê để mua đứt một căn hộ ở thành phố này cho con gái.

Hạ Hiểu Viễn: “Tớ mà chuyển qua đó, họ lại càng không yên tâm hơn.”

Từ Nhược Manh chẳng thấy có vấn đề gì: “Chúng ta lại chẳng phải người lạ, thân nhau thế này cơ mà.”

Hạ Hiểu Viễn: “Thôi bỏ đi, tớ tự tìm nhà được rồi.”

Từ Nhược Manh hỏi vào vấn đề mấu chốt: “Cậu đủ tiền không?”

Hạ Hiểu Viễn gật đầu, ra hiệu bảo Từ Nhược Manh đừng chỉ nói chuyện, ăn chút gì đi, đáp: “Đủ.”

Từ Nhược Manh hỏi tiếp: “Tháng này cậu lại trả nợ à?”

Trả tiền nợ.

Khoản nợ này là từ lúc trước khi mẹ Hạ Hiểu Viễn bị bệnh, phải vay mượn họ hàng bạn bè xung quanh.

Tổng cộng lên đến mười mấy vạn tệ. Mấy năm nay Hạ Hiểu Viễn vừa đi học vừa làm thêm, đã trả được một nửa.

Năm tư không còn lớp học, ngoài công việc làm thêm ban đầu, Hạ Hiểu Viễn còn nhận dạy thêm. Công việc dạy thêm kết thúc trước đợt phỏng vấn Sprees lần này. Nhận được tiền lương tháng này, Hạ Hiểu Viễn liền dùng hết để trả nợ. Tuy không nhiều lắm, nhưng cậu luôn cố gắng trả được chút nào hay chút ấy, tích tiểu thành đại.

Hạ Hiểu Viễn gật đầu: “Ừm, trả một ít.”

Từ Nhược Manh sợ Hạ Hiểu Viễn giấu mình: “Trong tay cậu thật sự còn tiền không đấy?”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định lần nữa, Từ Nhược Manh nói: “Thuê nhà đều là đặt cọc 1 tháng, trả trước 3 tháng, bốn tháng tiền nhà đấy, không rẻ đâu.”

Hạ Hiểu Viễn: “Tớ biết.”

Từ Nhược Manh: “Ở chỗ tớ đi mà.”

Hạ Hiểu Viễn: “Không được.”

Bữa ăn kéo dài đến 10 giờ tối. Ra khỏi quán lẩu, Hạ Hiểu Viễn đưa Từ Nhược Manh ra ven đường bắt xe.

Từ Nhược Manh ngồi vào xe, hạ cửa kính xuống, vẫy tay chào Hạ Hiểu Viễn. Hạ Hiểu Viễn cũng vẫy tay chào lại cô.

Xe chạy đi, Hạ Hiểu Viễn lặng lẽ ghi nhớ biển số xe, nhìn theo cho đến khi xe khuất dạng mới quay người rời đi.

Trên đường về ký túc xá, Hạ Hiểu Viễn lấy điện thoại ra.

Cậu đã tắt thông báo các nhóm chat, giờ mở WeChat ra, thấy không ít nhóm có tin nhắn chưa đọc.

Hạ Hiểu Viễn lần lượt mở từng nhóm.

Nhóm lớp, vài người đang tán gẫu, than thở chuyện tìm việc hoặc ôn thi cao học, thi công chức.

Nhóm ký túc xá, toàn bàn chuyện game.

Nhóm làm thêm, đều là thông tin liên quan đến việc làm thêm.

Nhóm gia đình, có mấy tấm ảnh chụp bữa cơm tối nay. Sau mấy tấm ảnh, có người hỏi: 【 Đúng rồi, Tiểu Viễn tìm việc thế nào rồi? Chẳng nghe nó nói kết quả gì cả. 】

Mấy người họ hàng nói qua nói lại vài câu.

Cuối cùng là anh họ: 【 Đã bảo Sprees không lấy sinh viên trường 211 mà. 】

Thật trùng hợp, Hạ Hiểu Viễn vừa mở nhóm chat ra thì câu này của anh họ nhảy lên.

Lập tức có người họ hàng tag tên Hạ Hiểu Viễn: 【 Tiểu Viễn, có kết quả chưa con? 】

Đã cố tình tag tên rồi, Hạ Hiểu Viễn cũng không tiện giả vờ không thấy.

Hạ Hiểu Viễn: 【 Có rồi ạ. 】

Một người họ hàng: 【 Mãi không thấy con nói, trượt rồi à? 】

Tin nhắn của anh họ liền nhảy ra ngay sau đó: 【 Không sao, đợi anh thi đậu vào trường 985, sau này vào Sprees rồi sẽ giới thiệu nội bộ cho cậu. @Hạ Hiểu Viễn 】

Hạ Hiểu Viễn: 【 Không cần đâu ạ, em nhận được offer rồi. 】

Trong nhóm chat lặng đi một lúc.

Cả họ hàng lẫn anh họ, không ai nói thêm lời nào.

Hạ Hiểu Viễn trực tiếp thoát khỏi giao diện trò chuyện.

Cậu đã quen rồi.

Bao nhiêu năm nay, khi cậu gặp chuyện không hay thì sẽ có người an ủi, còn khi cậu làm tốt việc gì đó thì lại chẳng ai nói thêm gì.

Hạ Hiểu Viễn luôn có cảm giác: Trong họ hàng này, mọi người đều biết hoàn cảnh của cậu không tốt, nhưng không ai nghĩ rằng cậu sẽ tốt lên được. Chỉ khi cậu không tốt, mọi người mới thấy đó là bình thường.

Hạ Hiểu Viễn không nói rõ được cảm giác cụ thể trong lòng mình là gì, hình như cậu cũng không có cái gọi là thất vọng hay hụt hẫng.

Nhưng vừa rồi khi cậu lên tiếng trong nhóm, nói “Không cần đâu ạ, em nhận được offer rồi”, cậu phải thừa nhận, trong vài giây ngắn ngủi, đáy lòng cậu có chút hả hê ngấm ngầm —— cậu đã làm được điều mà mọi người nghĩ cậu không thể làm được.

Cậu cũng hiểu rõ, đó chỉ là họ hàng, không phải người thân.

Người thân…

Hạ Hiểu Viễn đón cơn gió đêm và ánh đèn neon đô thị, lặng lẽ nghĩ, sau này cậu có người yêu, thì sẽ có người thân.

Mặc dù cậu cũng không biết khi nào mình mới có người yêu —— từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng rung động trước bất kỳ cô gái nào.

Hạ Hiểu Viễn thầm nghĩ, vẫn nên trả hết nợ trước đã, sau đó dành dụm tiền mua một căn nhà nhỏ.

Như vậy có người yêu, thì sẽ có một mái nhà.

Tại căn penthouse trị giá hàng trăm triệu ở Yến Lan Loan.

Khung cửa sổ kính sát đất bao trọn khung cảnh thành phố về đêm vào tầm mắt.

Mặc áo choàng tắm thắt đai, Lục Sâm dựa vào ghế sô pha da màu đen, nhận được báo cáo điều tra sơ bộ về Hạ Hiểu Viễn do Kiều Tư Hành gửi tới.

Lục Sâm nhấn chấp nhận, tài liệu tự động mở ra. Đập vào mắt đầu tiên là tấm ảnh chụp lúc nhỏ của một cậu bé tầm 4 tuổi. Đứa bé trong ảnh hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của Hạ Hiểu Viễn, vừa đáng yêu vừa xinh xắn, đôi mắt vừa to vừa sáng, trông rất lanh lợi.

Nhìn thấy tấm ảnh, khóe môi Lục Sâm liền nhếch lên.

Ngón tay lướt xuống, đọc nhanh nội dung bên dưới, nụ cười của Lục Sâm dần tắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play