Trâu Vân rửa mặt chải đầu xong, thay quần áo mới rồi rời khỏi nhà trọ. Trong lúc Chu Cung lấy xe, cô cẩn thận quan sát xung quanh.

Người đại diện lái một chiếc xe sang trọng tới đón người.

Điện thoại của Vân Dực là Iphone đời mới nhất, hỏi một chút thì hoá ra là mười. Nếu như nhớ không lầm thì lúc cô đi, Iphone chỉ mới ra dòng thứ năm.

Trâu Vân liếc mắt nhìn khuôn mặt của Vân Dực, nét trẻ con trên khuôn mặt đã hoàn toàn biến mất, ngũ quan càng tinh xảo hơn, thoạt nhìn cả người trưởng thành và đáng tin cậy.

Nhìn ra phía xa, những cửa hàng xung quanh khu phòng trọ, có vài chỗ vẫn còn, vài chỗ đã đổi, trở thành tiệm của người khác.

Cho đến lúc này, cuối cùng cô cũng có chút tỉnh táo lại, đúng là thời gian đã trôi qua năm năm rồi.

***

Người đại diện lái xe, đạp mạnh lên chân ga lái xe tới tổ kịch. Cả chặng đường không hề nói chuyện.

Vừa đến tổ kịch, một người vội vã chạy ra chào đón, vui vẻ nói: “Cuối cùng thì mọi người cũng đến rồi! Nhân viên trang điểm đã chờ cậu sẵn trong phòng rồi."

Không để ai nói gì đã kéo Vân Dực đi mất.

Vân Dực chỉ kịp dặn dò một cậu: “Trông chừng cô ấy giúp tôi." Rồi bị túm đi mất.

Chu Cung nhịn cảm xúc muốn trợn trắng mắt xuống, cậu ta cho rằng Trâu Vân mới có ba tuổi à, còn cần người khác trông?

Trâu Vân tò mò đánh giá xung quanh, ở bên cạnh là vai nhân viên công tác mặc đồ cổ trang đang rảnh rỗi ngồi chơi trò chim cánh cụt trên di động, thoạt nhìn vô cùng không hoà hợp.

"Đây là tổ kịch gì thể này?"

"Là phim ngôn tình cổ đại, trong phim Vân Dực đóng vai nam chính. Nội dung chính đại khái là nói về chuyện yêu đương, đùa vài trò ngầu lòi. Nam chính nữ chính xảy ra hiểu lầm, chia tay, dây dưa lằng nhằng rồi làm hoà. Hiểu lầm, chia tay, dây dưa lằng nhằng rồi làm hoà. Hiểu lầm, chia tay, dây dưa lằng nhằng rồi làm hoà xong hết phim." Chu Cung giới thiệu đơn giản.

"... Nội dung bộ phim này máu chó thật."

"Cũng đúng thôi, mặt đẹp là được rồi." Chu Cung không hề lo lắng: “Mấy kịch bản khác cũng không khác gì mấy, chỉ là so xem ai đùa giỡn đẹp trai hơn, ai làm tổng tài bá đạo hơn, người nào càng có thể làm trái tim thiếu nữ rung động."

Là vậy à? Trâu Vân mờ mịt, chẳng qua Chu Cung là người chuyên nghiệp trong ngành, hẳn là hiểu biết nhiều hơn cô.

cô cái hiểu cái không gật đầu, nghĩ rằng có lẽ là vì kịch bản này bình thường, không ai chịu diễn nên Vân Dực mới có thể diễn vai nam chính nhỉ.

Chẳng qua, điều này cũng chứng tỏ mấy năm nay Vân Dực rất cố gắng. Cho dù kịch bản có tệ nhưng không phải ai cũng diễn vai nam chính được.

"Chào chị Cung." Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đi ngang qua, chủ động vẫy tay lên tiếng chào hỏi Chu Cung.

"Biên kịch Giang khách khí quá, gọi tôi là Chu Cung là được rồi." Trên mặt Chu Cung lộ ra nụ cười khéo léo phù hợp, không quá gần gũi cũng không khiến người ta cảm thấy bị lạnh nhạt.

"Sao có thể như vậy được! Ít nhiều gì cũng nhờ chị khuyên Vân Dực, anh ấy mới bằng lòng nhận kịch bản này. Nói thật ra lúc em viết kịch bản này, em đã cảm thấy anh ấy là người hợp với vai nam chính nhất. Không ngờ rằng anh ấy lại chịu nhận nó." Trên mặt biên kịch Giang lộ ra vẻ hưng phấn.

"Đâu có đâu có. Là do biên kịch Giang viết kịch bản tốt nên mới có thể ảnh hưởng đến Vân Dực." Chu Cung khách khí.

Khuôn mặt của biên kịch Giang tươi cười, đang tính nói gì đó, khoé mắt đảo đến chỗ Trâu Vân đang đứng bên cạnh, ngẩn ra: “Đây... Là người mới chị dẫn đến à? Nhìn lạ quá."

"Cô ấy tên là Trâu Vân, là bạn của Vân Dực, đến đây chung để xem thử coi tổ kịch như thế nào đó mà." Chu Cung giới thiệu.

"Xin chào." Trâu Vân gật đầu chào hỏi, hai tay đút trong túi quần, dáng vẻ hào phóng không chút gò bó.

Trong mắt biên kịch Giang loé ra tia sáng, đôi mắt sáng quắc.

Chu Cung cũng nhận thấy được ánh mắt của cô ấy, lập tức nhướng mày, mỉm cười, tuỳ tiện tìm một cái cớ tránh đi: “Tôi còn phải dẫn cô ấy đi dạo xung quanh, không làm trễ thời gian của biên kịch Giang nữa."

Biên kịch Giang sững sờ say mê nhìn bóng lưng đã đi xa của Trâu Vân, rơi vào trong suy nghĩ.

***

Nói là đi dạo xung quanh, nhưng lại dẫn Trâu Vân đến thẳng chỗ quay phim.

"Tôi đoán cô không có hứng thú với mấy chỗ xung quanh, không bằng đến xem Vân Dực quay phim như thế nào." Chu Cung nói như vậy.

Vốn là Trâu Vân đến tổ kịch cùng Vân Dực nên cũng không để ý, tuỳ tiện tìm một chỗ rồi ngồi xuống, lẳng lặng nhìn xem.

Cho đến khi Vân Dực mặc đồ cổ trang xuất hiện, trong nháy mắt Trâu Vân sửng sốt.

Cô đột nhiên nhớ tới trước kia từng nhìn thấy một câu trong sách: “Mạch thượng nhan như ngọc, công tử thế vô song."

Vân Dực trang điểm lên cực kỳ đẹp trai, mặc kệ là anh làm hành động gì, nói cái gì, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đó là Trâu Vân đã cảm thấy hạnh phúc, chuyến đi này không phí công tí nào.

Chu Cung đứng bên cạnh, cười khiêm tốn lại đắc ý: “Tôi đã nói từ đầu rồi, Vân Dực rất thích hợp với bộ phim này. Mấy cái loại phim cần có giá trị nhan sắc này, cực kỳ hút fan nữ."

Trâu Vân gật mạnh đầu đồng ý.

Chỉ cần xem một lát cô đã phát hiện, Vân Dực diễn rất tốt. Ngồi gần đó lẳng lặng nhìn anh diễn cảnh tình cảm, cô không kiềm chế nổi nhịp tim đang tăng tốc của mình.

Bỗng nhiên, một chàng trai trên dưới hai mươi tuổi ném kiếm mạnh xuống đất, gào lên giận dữ: “Không diễn nữa, cái quái gì thế này, cứ NG NG NG!" Nói xong, xoay người bước đi.

Một người đứng bên cạnh sốt ruột đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, xin lỗi khắp nơi: “Xin lỗi, tính tình Tô Hàm có hơi nóng nảy. Tôi đi khuyên nhủ cậu ta một chút là tốt thôi."

Chu Cung lắc đầu thở dài: “Diễn viên dưới tay gây hoạ, trái lại người đại diện phải cúi đầu xin lỗi. Loại diễn viên không bớt lo này, còn không chịu giấu nhanh đi, giữ lại làm cái gì?"

"Có ý gì?" Trâu Vân hỏi.

Mối quan hệ của Chu Cung rộng nên hiểu rất rõ tình huống, nhỏ giọng nói: “Anh chàng trẻ tuổi kia tên là Tôn Hàm, là người mới. Khuôn mặt lớn lên không tệ chẳng qua lại diễn không tốt lắm. Người đại diện của anh ta vất vả lắm mới móc nối quan hệ, thay anh ta xin đạo diễn Chu một vai phụ không nhiều phân cảnh lắm."

"Đừng cho rằng đây chỉ là một bộ phim tầm thường máu chó, người quay bộ phim này không bình thường đâu. Đạo diễn Chu có yêu cầu rất cao đối với trình độ diễn xuất, không được là loại. Cho dù mặt có đẹp, diễn không được thì chính là không được. Vừa rồi Tôn Hàm bị NG đến mười lần, tất nhiên là lòng tự trọng bị tổn thương rồi."

"Chậc chậc, không có khí chất và thực lực như người nổi tiếng lại có tính cách như người nổi tiếng, người như thế rất khó để phát triển."

Trâu Vân mơ mơ hồ hồ nghe, nghe xong rồi quên luôn.

Bên cạnh, đạo diễn Chu bị chọc cho tức điên, ông chư bao giờ thấy người mới nào kiêu ngạo như vậy: “Ngay từ đầu đã đi cửa sau vào, lại còn dám nói tôi nữa chứ? Giỏi như vậy rồi thì vào tổ kịch của tôi làm gì."

Biên kịch Giang đi đến cạnh ông, thử hỏi dò: “Đạo diễn Chu, ngài xem thử xem có nên đổi người người không?"

Đạo diễn Chu tức thì tức nhưng vẫn còn giữ lý trí: “Làm gì đơn giản như thế. Lúc trước người đại diễn của cậu ta xin tôi, bởi vì có sẵn chút giao tình, tôi mới cố ý để cô cho cậu ta thêm tí phân cảnh. Nếu bây giờ đổi vai phụ lại phải sửa kịch bản."

Biên kịch Giang lắc đầu: “Tôi nói là đổi người mà, là đổi người nào có điều kiện không khác anh ta lắm, không phải đổi hết."\

Đạo diễn Chu sửng sốt, sau đó xua tay: “Tôn Hàm diễn vai người hầu của Vân Dực. Tuy rằng mấy cảnh diễn của cậu ta không nặng, chẳng qua lại đòi hỏi người đó phải phù hợp. Vừa phải đẹp trai, thân thủ tốt, còn pahir biết diễn. Ánh mắt lúc nhìn Vân Dực phải mang theo tôn kính, sùng bái. Tuy Tôn Hàm diễn kém một chút, chẳng qua có cái mặt bù vào là được rồi. Đổi một người khác, nói không chừng còn không bằng cậu ta."

"Kịch bản gốc lúc đầu tôi vẫn còn giữ, cũng còn bản in, cùng lắm thì đổi thành kịch bản cũ là được rồi. Chỉ là tìm người thử một lần, không được thì còn biện pháp khác. Dù sao, tình huống cũng không thể tệ hơn bây giờ được nữa." Lý do của biên kịch Giang rất đầy đủ.

Đạo diễn Chu liếc nhìn biên kịch Giang một cái: “Nghe giọng điệu của cô, có lựa chọn nào thích hợp sao?"

Biên kịch Giang cười đắc ý: “Ngẫu nhiên gặp được, còn phù hợp với hình tượng người hầu trong lòng tôi hơn so với Tôn Hàm."

Nói tới đây, cô chần chờ một chút: “Chỉ là, lỡ như thay đổi người, đạo diễn Chu có thể ăn nói với người ta hay không?"

"Tôn Hàm NG hơn mười lần, lại tự mình hất mặt bỏ đi, người đại diện còn mặt mũi để tìm tôi đòi công bằng à? Vào tổ kịch bằng cửa sau, còn phải cung phụng cậu ta như ông lớn." Đạo diễn Chu cười nhạo: “Yên tâm đi, chỉ cần người cô đề cử thích hợp lại diễn tốt, tôi nhất định sẽ giữ cậu ta lại."

"Vậy nhé." Biên kịch Giang yên tâm, sau đó chạy thẳng một mạch đến trước mặt Trâu Vân, vui sướng nói: “Tên anh là Trâu Vân đúng không? Tôi vừa tranh thủ một cơ hội cho anh với đạo diễn Chu, theo tôi đi diễn thử vai của Tôn Hàm đi."

"...?" Trâu Vân kinh ngạc đến ngây người: “Nhưng mà, tôi không biết diễn."

Chu Cung vội vàng giữ chặt biên kịch Giang, hỏi: “Chuyện gì thế?"

"Chuyện tốt. Tôn Hàm diễn không tốt lại còn kéo chân sau, cho nên tôi đề nghị với đạo diễn Chu để cho Trâu Vân diễn thử vai của anh ta xem. Cho dù không biết diễn cũng không thể nào kém hơn Tôn Hàm được nữa. Ngoài ra còn sửa lại phân cảnh, loại Tôn Hàm ra cho xong." Biên kịch Giang tự tin vô cùng.

Trước khi Chu Cung để Vân Dực nhận vai diễn này cũng đã đọc qua kịch bản, biết vai người hầu kia.

Vì lúc trước là một tên ăn mày, được nam chính dắt về nhà cho nên người hầu vô cùng sùng bái nam chính, đặc biệt khăng khăng một mực. Hằng ngày đi theo sau mông nam chính, cuối cùng lại chết thay nam chính.

Trâu Vân dùng ánh mắt sùng bái nhìn Vân Dực? Lỡ như vậy, có khi người nào đó lại vui vẻ đến phát điên...

Chu Cung quyết đoán đề nghị: “Thử xem."

"Tôi không biết diễn." Trâu Vân cảm thấy rất bất đắc dĩ, lại nhắc lại lần nữa.

Chu Cung nói một cách vô trách nhiệm: “Thử xem thôi mà, không được thì thôi. Vai người hầu chỉ có vài phân cảnh, chỉ xem như một vai phụ. Nếu như thành công cũng có thể nhận không ít tiền thù lao đó. Tài sản của cô mất hết rồi đúng không? Dù sao cũng phải kiếm tiền mua lại."

Tim Trâu Vân đập thình thịch.

Có tấm thẻ ngân hàng cất ở phòng trọ cũ, có thể là chủ cho thuê nhà vứt đi luôn rồi. Còn một tấm thể nữa nhưng còn để lại trên du thuyền, không mang đi.

Muốn làm lại thẻ ngân hàng một lần nữa thì cần phải có chứng minh thư, nhưng cô bị cho rằng đã tử vong, chứng minh thư cũng mất.

Chạy tới chạy lui làm cho xong giấy tờ, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, chẳng lẽ ở luôn tại nhà Vân Dực, tiện thể ăn anh, uống anh luôn?

"Vậy thì thử?" Trâu Vân đồng ý: “Chẳng qua, tôi không tự tin lắm."

"Không cần sợ. Có biểu hiện của Tôn Hàm làm nệm lót, chỉ cần anh diễn không khác Tôn Hàm mấy là đạo diễn Chu sẽ chọn anh."

Nói xong, biên kịch Giang hưng phấn kéo người, chạy tới trước mặt đạo diễn Chu: “Là anh ấy. Nhìn thử xem, ánh mắt của tôi không tệ đúng không?"

Đạo diễn Chu nhìn cẩn thẫn xong, khuôn mặt không tệ, so ra thì Tôn Hàm cũng không bằng.

"Vai người hầu này có mấy cảnh đánh võ, hơn nữa rất chú trọng biểu đạt qua ánh mắt, cậu có thể làm được không?"

Trâu Vân gãi tóc: “Diễn thì không dám nói, đánh nhau thì nhất định không thành vấn đề."

"Nhất định không thành vấn đề?" Đạo diễn Chu bị chọc cười, đối với người bình thường mà nói thì đánh võ chính là điều phiền toái nhất: “Nhìn cậu đẹp trai hơn Tôn Hàm. Nếu diễn được cảnh đánh võ, mặc kệ cậu diễn kém thế nào thì tôi cũng sẽ đá Tôn Hàm, quyết định chọn cậu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play