Trâu Vân chóng mặt đi vào phòng, ngồi lên sofa rồi nghiêm túc nghe Vân Dực nói chuyện.

Bởi vì đạo diễn muốn đuổi kịp tiến độ nên Vân Dực mới phải thức đêm để diễn cho xong, sắc mặt tái nhợt.

Sự kiện du thuyền va phải đá ngầm khi đó đã ồn ào rất lớn, bởi vì không kịp cứu viện nên chết và mất tích khoảng vài trăm người. Gã thuyền trưởng chạy trốn một mình cũng bị phán tù chung thân.

Chỗ phòng tập thể hình mà cô làm việc cũng đã đóng cửa hai năm trước vì gặp phải nguy cơ tài chính.

Suốt một tháng sau khi du thuyền gặp chuyện không may, chủ thuê nhà không thấy bóng dáng của cô nên cho rằng cô bất hạnh gặp nạn rồi. Vì thế khi đến hạn trả tiền thuê nhà, chủ thuê nhà ném hết những thứ có trong phòng ra ngoài.

Xét thấy cô ra đi ngoài ý muốn, qua hai năm cũng chưa từng xuất hiện nên bị chính phủ nhận định rằng đã tử vong, gạch bỏ hộ khẩu.

...

Phản ứng đầu tiên của Trâu Vân là, mệt cô còn cho rằng Vân Dực vì lo lắng cho cô, hoá ra là do quay phim quá mệt mỏi thôi.

Sau đó, cô mới bị lượng tin tức khổng lồ tát một cái cho choáng váng, hoàn toàn ngu người rồi.

Cô cảm thấy không biết nói gì, chỉ bơi có một chút mà thói đời thay đổi mất rồi...

"Đi cả đêm mới về, còn không lo đi ngủ à?" Trâu Vân nhìn Vân Dực ngồi cạnh mình, tay cầm một tách cà phê, kỳ quái hỏi.

Đã không ngủ được còn đi uống cà phê là thế quái nào.

Vân Dực không trả lời, cứ tiếp tục uống cà phê, gần như tham lam nhìn chăm chú vào Trâu Vân. Đến cả chớp mắt nhiều hơn vài cái anh cũng luyến tiếc.

Lỡ như sau khi ngủ dậy, phát hiện mọi thứ chỉ là một giấc mơ, người trước mắt lại biến mất thì sao?

Tạm thời anh chưa muốn ngủ, chỉ muốn kéo dài như thế này.

Vân Dực không có ý định đi nghỉ ngơi, nhưng Trâu Vân đã mệt sắp chết rồi.

Tỏ tình xong, tâm trạng của cô không tốt nên buổi tối mất ngủ. Ngày trước khi lên du thuyền, cô còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải chạy đi nhảy thuyền làm vận động viên bơi lội. Sau khi phơi khô quần áo xong, cô còn phải cuốc bộ về phòng cho thuê.

Tuy Vân Dực nói là đã qua năm năm, nhưng đối với cô mà nói, chỉ là chuyện của hai ngày qua thôi.

"Phòng hồi trước tớ ở vẫn không có ai đúng không? Cho tớ mượn nhé, tớ ngủ trước một giấc đã. Sau đó chúng ta lại từ từ nói chuyện." Trâu Vân nâng đôi mắt vừa đen vừa sưng, đứng lên mở cừa phòng ngủ bên cạnh không chút khách khí.

Cô mệt đến mức không muốn động đậy tí nào, ném thẳng cả người lên trên giường.

Đến quần áo cũng không thèm cởi đã nhắm mắt lại. Không bao lâu sau đã mơ mơ màng màng chìm vào mộng đẹp.

Vân Dực đặt tách cà phê xuống, cũng không đi về phòng ngủ chính mà đi theo Trâu Vân vào phòng dành cho khách. Anh ngồi ở đầu giường, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của Trâu Vân, ánh mắt tối tăm.

Thật lâu sau đó, anh mới nhỏ giọng nỉ non: “Mặc kệ năm năm nay em đã đi đâu, đã gặp được người nào, nhưng kể từ giây phút em trở lại đây thì cho dù có muốn trốn cũng không còn kịp rồi. Anh sẽ không bao giờ thả em rời đi nữa."

Vân Dực cúi đầu hôn khẽ lên môi Trâu Vân, ôm người chặt vào lòng, cuối cùng mới yên tâm nằm ngủ bên cạnh cô.

***

Chu Cung lấy chìa khoá ra mở cửa, còn chưa bước vào phòng ngủ, cô đã bắt đầu kêu lớn rồi: “Vân ảnh đế, dậy nhanh lên. Hôm nay cậu còn phải đến một tổ kịch khác để quay phim đấy. Vì sắp xếp theo thời gian của cậu, tổ kịch đã quan một phần trước rồi đó. Nếu còn không qua đó thì không còn mặt mũi nào mà nói chuyện được đâu."

Yên lặng như tờ.

Chu Cung sửng sốt, cô biết trong năm năm qua Vân Dực ngủ không sâu, có chút gió thổi cỏ lay thôi cũng tỉnh.

"Vậy mà không dậy. Không lẽ mệt quá à, hay là ngủ đến chết rồi?" Chu Cung vừa than thở, vừa mở cửa phòng ngủ chính.

Trong phòng ngủ chính không có một bóng người.

"Thức cả đêm quay cho xong còn không lo đi ngủ bù, còn chạy đi lêu lổng ở chỗ nào rồi!" Trong lời nói của Chu Cung, ngoại trừ lo lắng thì chỉ còn đầy sự ghét bỏ.

Lại qua thêm một lát là phải đến phim trường rồi.

Cô lấy điện thoại di động ra, gọi cho Vân Dực.

Một tiếng chuông vang lên.

Chu Cung đi tìm theo hướng âm thanh phát ra, phát hiện di động nằm trên sofa.

"Không thể nào ra ngoài mà không mang di động. Di động ở đây chứng tỏ người vẫn còn trong nhà." Chu Cung bắt đầu khám xét từng chỗ một để tìm người: “Không phải là làm việc giữa chừng rồi ngủ quên ngay tại chỗ chứ..."

Cửa phòng dành cho khách bị mở ra, tiếng nói chuyện dừng lại ngay lập tức. Chu Cung há to mồm, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.

Hai người đàn ông đang ôm nhau ngủ, một người tuấn tú, một người cool ngầu, nhìn qua bức tranh này vô cùng rực rỡ, vô cùng đẹp.

Nếu như một người trong số đó không phải là cái người mà cô biết kia, thì có khả năng cô sẽ ngầm hiểu rồi đứng thưởng thức bức tranh tuyệt đẹp này.

Nhưng mà, thực tế Vân ảnh đế hình như đột nhiên mắc phải chứng cuồng da, hai tay ôm chặt lấy người đàn ông xa lạ nào đó, sít sao dán chặt lên người ta.

"..." Chu Cung sợ đến mức nói không nên lời luôn rồi.

Vào năm thứ năm sống đau khổ không tình yêu, cuối cùng Vân ảnh đế cũng sụp đổ, quyết định tìm cơ hội đi trả thù xã hội à?

Chu Cung tạm thời đánh mất khả năng ngôn ngữ, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, may mắn là hai người này mặc quần áo chỉnh tề, nếu không chắc cô điên luôn mất.

Cô gõ hai cái thật mạnh lên cửa phòng, muốn gọi hai người kia rời giường.

Trâu Vân đang ngủ mơ mơ màng màng, trong lúc mông lung mở mắt ra thì thấy có một người đang đứng ở cửa phòng, trong nháy mắt đã tỉnh ngủ hơn phân nửa rồi: “Cô là ai?"

Vừa mới thức dậy, lại đột nhiên phát hiện một người phụ nữ đang đứng ngay cửa, đúng là muốn hù chết người ta mà.

Đờ mờ! Chu Cung rơi lệ đầy mặt, anh đẹp trai này không chỉ có dáng vẻ cool ngầu, đến cả giọng nói cũng trầm thấp có từ tính, khó trách tại sao Vân ảnh đế không cầm lòng nổi.

Phải ngăn lại, không thể để mặc Vân ảnh đế làm bừa được.

Chu Cung thầm hạ quyết tâm, cô hắng giọng, vẻ mặt nghiêm nghị: “Tôi tên Chu Cung, là người đại diện của Vân Dực. Vân Dực là một diễn viên nên phải tránh vướng phải scandal, mong cậu hiểu cho."

Người đại diện?

Trâu Vân đẩy đẩy cái người vô duyên vô cớ chạy lên giường cô ngủ, lại còn ngủ như chết: “Tỉnh tỉnh, người đại diện tìm cậu kìa."

Vân Dực không tình nguyện mở mắt ra, liếc mắt nhìn Chu Cung một cái rồi nhắm mắt lại, tiếp tục nằm ỳ ra trên người Trâu Vân: “Chuyện gì?"

"..." Có chút cốt khí có được không! Cho dù khuôn mặt đẹp trai thì đó cũng chỉ là một thằng đàn ông thôi! Cậu có cần mượn keo dán 502 không, để tiện cho hai người dán chung một chỗ cả ngày!

Chu Cung đang gào thét trong lòng, quả thật là cảnh tượng trước mắt vượt quá phạm vi cho phép của cô.

Nét mặt bình tĩnh nhắc nhở: “Vân Dực, tôi tới để thông báo cho cậu, nên đến tổ kịch mới để quay phim rồi."

"Đã nói tôi cần ngủ bù, không đi." Vân Dực tiếp tục nằm trên giường.

Con hàng trước mặt này thật sự là người làm việc điên cuồng năm năm - Vân ảnh đế mà cô biết sao? Có phải là bị tên nào tráo mất rồi không? Hay là bị người khác xuyên qua? Chu Cung nhịn không được hoài nghi.

"Dậy đi. Chuyện công việc, sao có thể theo tính toán của cậu được chứ." Trâu Vân kéo người dậy.

Vân Dực liếc mắt nhìn Trâu Vân: “Không đi, tớ muốn ở nhà với cậu."

Trâu Vân bất đắc dĩ, ở cùng cô làm cái quái gì. Cô vẫn còn đang chóng mặt đó, vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra, rất cần thời gian sắp xếp lại hết những chuyện này.

"Đừng có quậy."

Vân Dực cố chấp nói: “Dù sao thì tớ chỉ muốn ở chung một chỗ với cậu."

Trâu Vân buồn bực vò đầu. Vân Dực cho rằng cô đã chết năm năm rồi, đột nhiên lại nhìn thấy cô nên khó tránh khỏi kích động quá độ: “Nếu không, tớ đến tổ kịch cùng cậu nhé?"

Vẻ mặt Vân Dực dễ nhìn hơn một chút: “Ý kiến này không tồi. Trâu Vân, sau khi đến tổ kịch, nhất định phải theo sát tớ, tránh chuyện đi lạc đường."

"Biết rồi." Trâu Vân gật đầu. Cô không quen những người khác, tất nhiên là phải đi theo sát Vân Dực rồi.

Lúc này Vân Dực mới yên tâm đi rửa mặt chải đầu.

Chu Cung đứng đực ra nghe hai người nói chuyện với nhau, nghi ngờ: “Cậu cũng tên là Trâu Vân à?"

Cũng?

Trâu Vân cảm thấy kỳ quái: “Chẳng lẽ cậu ấy còn biết người nào khác tên Trâu Vân à?"

"Ừ... Là năm năm trước, cậu ta có một cô thanh mai tên Trâu Vân đi du thuyền xảy ra chút chuyện. Chuyện cái du thuyền ấy lúc đó còn ầm ĩ rất lớn." Chu Cung nói qua loa.

Trâu Vân sửa lại cho đúng: “Người đó chính là tôi, tôi không chết."

"!!" Cuối cùng vẻ mặt bình tĩnh của Chu Cung cũng bị nứt ra, cô giống như hiểu ra chuyện gì đó, đờ người ra rồi gào thét: “Cậu là nữ? Nữ?!"

"Đúng."

Chu Cung tỉnh ngộ rồi, khó trách Vân ảnh đế giống như si hán*, trông người không chịu thả, nằm cùng người ta trên một cái giường. Hoá ra không phải vì đau buồn quá độ, muốn tạo cơ hội cho toà soạn báo mà là tình yêu đích thực, mất rồi tìm lại được nên kích động quá mức.

Cô lén lút đánh giá Trâu Vân. Nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải, cho dù nhìn cái kiểu gì thì cô cũng không nhìn ra được  người trước mặt là một cô gái.

Vân ảnh đế thích người này à, thích từ nhỏ cho tới bây giờ? Không thể không nói, khẩu vị đặc biệt quá...

Trâu Vân không để ý đến chuyện Chu Cung đang nhìn trộm mà một lòng một dạ xem cách trang trí phòng khách, trong lòng xúc động, tuy đã qua năm năm nhưng nơi này vẫn giống như lúc cô mới rời đi.

Vân Dực rửa mặt chải đầu xong quay lại, thấy Chu Cung đang lén lút đánh giá người nào đó nên cau mày bực bội.

Anh làm như vô tình chen vào giữa hai người, ngầm cảnh cáo: “Đừng nhìn cô ấy bằng ánh mắt kỳ lạ như thế."

Chu Cung vô tội nhìn lại, thở dài: “Sớm biết cô ấy lớn lên thế này tôi đã không lăng-xê cậu."

Vân Dực không tức giận chút nào, ngược lại vẻ mặt còn đầy kiêu ngạo: “Cô ấy rất đẹp trai."

Cô biết tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, nhưng khiêm tốn một chút thì chết à? Trong mắt Chu Cung đầy khinh thường.

Trâu Vân không để ý đến hai người, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.

Chờ vệ sinh cá nhân xong, đột nhiên cô nhớ tới một chuyện. Quần áo đã ngâm mình trong biển lớn nên có mùi lạ, không thể mặc đi gặp người được.

Khi cô đi khỏi đây cũng mang tất cả đồ đạc theo, chuyển tới phòng cho thuê mới. Mà bây giờ à, chắc là quần áo bị chủ thuê nhà ném đi mất rồi.

Trâu Vân nói ra chuyện này, Vân Dực đã nghĩ ra biện pháp giải quyết ngay lập tức: “Để cho người đại diện đi mua quần áo, cậu đi tắm đi. Cạnh đây có một trung tâm thương mại, đi đi về về cũng nhanh lắm."

Trâu Vân suy nghĩ một chút: “Được rồi. Tớ đi tắm một cái rồi thay quần áo, hai người chờ tớ một chút."

Quần áo bị ngâm nước biển nên mặc trên người rất khó chịu. Trước đó tâm trạng không tốt lại vội đi ngủ bù nên không để ý. Sau khi cả người tỉnh táo được một chút thì cảm thấy không thoải ngay lập tức.

Chu Cung không biết mình có thể nói cái gì bây giờ, yên lặng đi ra cửa mua quần áo.

Từ sau khi vào nhà, cả quá trình cô bị doạ liên tục đến ngu người luôn rồi.

Điều duy nhất đáng ăn mừng, có lẽ chỉ có chuyện Vân ảnh đế không bị bẻ cong thật...

Ra khỏi cửa, Chu Cung như nhớ tới chuyện gì đó nên bước lui một bước, nhìn Vân ảnh đế: “Cô ấy đang tắm, tôi lại đi mua quần áo, cậu sẽ không làm chuyện đáng sợ gì với cô ấy chứ?"

"Ở trong lòng cô, tôi là người như vậy à?" Vân Dực hỏi lại.

Chu Cung nhìn trời: “Vân Dực mà tôi biết năm năm sẽ không làm vậy, nhưng Vân Dực mà gặp Trâu Vân, thì khó mà nói."

"Phiền cô đi mua quần áo nhanh lên đi. Lỡ như vì chuyện mua quần áo mà đến tổ kịch muộn thì ai chịu trách nhiệm?" Vân Dực trả lời một cách thờ ơ.

Chu Cung cũng hiểu được là mình suy nghĩ hơi nhiều rồi, sờ mũi rồi chạy vội ra khỏi cửa.

"Đừng làm chuyện gì đáng sợ à?" Lúc chỉ còn một mình thì trong miệng Vân Dực lẩm nhẩm vài từ, khẽ nhíu mày: “Vậy mà bị cô ta nhìn ra, ý đồ của mình hiện rõ như vậy à..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play