Tiểu Vu đội mũ áo choàng lên, kéo thật thấp xuống, che gần hết khuôn mặt. Nhưng vẫn cảm thấy không đủ, lại kéo xuống thấp hơn như muốn che luôn cả mắt.
Tấm vải áo choàng đã phát ra tiếng rẹt đáng e ngại, Ngôn Lạc Nguyệt nhẹ nhàng nhắc nhở: “Gần rách rồi kìa.”
“…”
Tiểu Vu im lặng.
Mặc dù cậu vẫn ngồi vững tại chỗ, tư thế bất động nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được là đang hơi hoảng loạn.
Đó không phải là sốc cũng không phải là sợ hãi mà là sự thôi thúc muốn che mặt trước lớp sự thật mỏng manh sắp bị phá rách.
Nhưng khuôn mặt của cậu đã quấn bằng vải rất nhiều, Ngôn Lạc Nguyệt cũng chưa từng nhìn thấy khuôn mặt của cậu ở hình dạng con người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play