Nàng cầm lấy đĩa bánh còn lại, xoay người định rời đi, ai ngờ vừa xoay người liền nghe thấy Tiêu Tễ ở phía sau gọi: “Sao chẳng chào một tiếng đã định đi?”
“Ta thấy sư huynh thất thần, không nỡ quấy rầy,” Triều Lộ quay đầu lại nhướng mày, ghé gần hắn nói nhỏ, “Sư tỷ nhà ta dung mạo thế kia, ta ngày nào nhìn cũng chẳng chán, huống hồ là huynh?”
Tiêu Tễ ngẩn ra, vô thức siết chặt chén ngọc lộ trong tay: “Ngươi…”
Triều Lộ chu đáo đặt thìa nhỏ vào trong bát của hắn: “Sau này sư huynh muốn biết sư tỷ thích gì, cứ đến hỏi ta. Dù sao ta và huynh cũng xem như có chút giao tình, ta nhất định sẽ tận tình tiết lộ.” Không biết sao hôm nay Tiêu Tễ nói ít đến lạ, nghe xong câu này lại càng trầm mặc hồi lâu. Triều Lộ đợi một lát mới nghe hắn thản nhiên mở miệng: “Vậy thì ta phải cảm tạ ngươi rồi.”
Sao nghe giọng chẳng giống cảm tạ mà cứ như… âm u đầy gai?
Triều Lộ cười cười: “Sư huynh khách sáo rồi.”
Nàng chỉ thuận miệng đáp một câu chẳng hiểu sao lại khiến Tiêu Tễ bực dọc. Hắn nhìn nàng một hồi bỗng cười khẩy, không nói không rằng quay người rời đi, trước khi đi còn không quên mang theo chén ngọc lộ kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT