Đáng tiếc, Võ Lăng Quân lại là vị Tiên Tôn yếu nhất trên Hạc Minh Sơn, quanh năm bế quan, chẳng có thời gian quan tâm tới đứa trẻ nhặt được khi xưa. Vì thế nam chủ từ nhỏ đã bị khi dễ, bị chèn ép, ngay cả khi rơi vào tay xà yêu, đám sư huynh sư muội cũng không ai chịu ra tay cứu giúp.
Triều Lộ còn nhớ rõ, lần đầu nàng tiến vào động huyệt xà yêu, chính là lúc trông thấy nam chủ đang trong hoàn cảnh bi thảm nhất.
Ánh mặt trời chỉ chiếu sáng nửa khuôn mặt hắn, đôi mắt kia nhìn về phía nàng, thế nhưng trong mắt lại không hề có chút vui mừng sống sót sau kiếp nạn mà chỉ là một mảnh u tối vô vọng, không mong đợi, không sinh khí.
Xương quai xanh của hắn bị xích sắt đâm xuyên, nàng liền xé vạt váy, cố gắng băng bó cho hắn. Hắn đau đến không nói thành lời, chỉ dùng máu tươi chấm lên góc áo nàng viết một chữ: “Hoài”.
Sau khi mang hắn trở về, Triều Lộ mới biết, thì ra nam chủ hiện giờ vẫn chưa có tên, mọi người trên núi đều chỉ gọi hắn là “A Hoài”.
Từ đó, Triều Lộ bắt đầu dốc lòng công lược A Hoài.
Chi tiết trong sách nàng đã không nhớ rõ, song dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết, nàng hiểu rõ cách đối xử với kiểu nhân vật nam chính đáng thương không người quan tâm như vậy: chỉ cần chân thành đối tốt với hắn, hắn nhất định sẽ động tâm.
Chờ hắn đã động tâm, nàng chỉ cần cho hắn một đòn trí mạng - sự phản bội từ người gần gũi nhất. Đến lúc đó, hắn ắt hắc hóa.
Sau khi hắc hóa, hai người lại dây dưa yêu hận, cuối cùng nàng bị hắn “vô tình” sát hại. Như vậy hắn mới có thể thuận theo cốt truyện, vì nàng mà cầu trời khấn phật cho “nữ chủ” sống lại, cùng nàng “nối tiếp tiền duyên”.
Tất nhiên một khi nàng chết, thì những việc phía sau cũng chẳng còn liên quan đến nàng nữa.
Triều Lộ suy đoán, đoạn sau của cốt truyện có lẽ đã được viết khá chi tiết nên không cần nàng đến bổ khuyết.
Chỉ là bản thân nàng xưa nay đã dị ứng với thể loại “truy thê hỏa táng tràng”, nếu bắt nàng phải trải qua cả quá trình, thật sự không biết liệu nàng có nhịn được hay không mà ra tay giết nam chủ.
Lúc vừa phát hiện mình chính là “nữ chủ” trong Thoại Bản Tử, nàng suýt nữa đã để lộ trước mặt “sư tỷ”.
Sư tỷ tìm đến, chỉ thấy nàng mắt ngấn lệ, thần sắc hồn bay phách lạc, miệng còn lẩm bẩm mấy câu kỳ quặc: “Ta không cần cái thứ não yêu đương”, “Phản đối truy thê hỏa táng tràng”...
Sư tỷ nghiêng đầu hỏi: “Muội làm sao vậy?"
Triều Lộ giật mình bật dậy: “Muội... muội không sao...”
Nhưng vì mong sớm được trở về, Triều Lộ vẫn vô cùng cẩn trọng.
Một mặt, nàng cố gắng hồi tưởng lại các tình tiết trong sách, mỗi ngày lén lấy một chén sữa đặc hoa hồng từ nhà bếp đem để trước cửa phòng A Hoài. Một mặt khác, nàng tận lực giữ mối quan hệ hòa thuận với những người xung quanh, dịu dàng khuyên nhủ họ đối tốt với A Hoài.
Dù sao hắn chính là phản diện trong tương lai. Giờ phút này đối tốt với hắn một chút, ngày sau hắn cũng có thể nhớ lại chút tình cũ mà tha cho mọi người một mạng.
Tất cả đều tiến triển rất thuận lợi.
Mèo thấy Triều Lộ hồi lâu không nói gì, liền nhảy một bước về phía trước, ngoắc cái đuôi dẫn đường: “Vậy ngươi ngẫm lại xem, vì sao ngươi lại đến nơi này?”
Vì sao... nàng lại đến nơi này?