Suốt một đêm dài không chợp mắt, đến sáng hôm sau, khi Triều Lộ rời giường thì phòng của Giang Phù Sở đã sớm "người đi nhà trống".
Phải rồi, lời đã nói đến mức ấy, hắn còn lý do gì để lưu lại?
Bấy lâu nay, hắn một lòng một dạ đóng vai vị sư huynh hiền lành thuận theo nàng khiến Triều Lộ suýt nữa quên mất, người này vốn cũng từng cao ngạo, từng có tính khí.
Nàng có chút ngơ ngẩn khép cửa phòng lại, ăn sáng xong liền thanh toán tiền trọ, lại đem cỗ xe bán rẻ cho dịch quán. Chỉ dẫn theo một con ngựa, lững thững đi được đoạn khá xa, Triều Lộ mới chợt tỉnh ngộ - rõ ràng nàng có thể ngự vật phi hành.
Chiếc thuyền nhỏ vẫn yên vị trong túi vải vắt chéo bên hông, vậy mà nàng lại chẳng muốn lấy ra nhìn lấy một lần.
Dù sao đi nữa quận Trùng Hoa cũng không cách kinh thành bao xa, nếu cưỡi ngựa thì nửa ngày là tới.
Chạng vạng tối, đầu óc nàng bị nhịp ngựa dập dềnh làm cho đau đầu, xa xa đã thấy bóng tường thành của hoàng đô. Nàng liền xoay người xuống ngựa, theo con đường quan đạo mà lặng lẽ bước đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT