Sắc mặt Triều Lộ chợt trắng bệch.
Giang Phù Sở vẫn mỉm cười, vươn tay vuốt tóc nàng: “Nhưng ta không để tâm.”
“Ngươi sao có thể không để tâm?” Triều Lộ nghiêng đầu tránh đi, kinh ngạc nói, “Ngươi từng hỏi ta, có phải do ngươi đối với ta chưa đủ tốt hay không - không phải thế, chuyện đó vốn không liên quan. Nếu tình cảm có thể đem công sức ra cân đo thì ta đối xử với ngươi tệ bạc như vậy, vì sao ngươi vẫn cứ thích ta?”
Những lời này vẫn chưa đủ.
“Nói đến mức này rồi, ngươi còn cố lừa mình dối người làm gì? Năm xưa ta bái nhập môn hạ Võ Lăng quân, ngày đêm gần gũi bên ngươi, chẳng qua là bởi tiên tôn không cho phép mang theo thị nữ lên núi mà thôi. Ta cứu ngươi, ngươi chăm ta, vốn là việc đương nhiên.”
“Biết rõ người muốn giết ta không phải ngươi, ta tự nhiên cũng hưởng thụ cảm giác áy náy vô cớ ở ngươi. Những năm qua, ngươi bảo hộ ta, chiều chuộng ta đủ điều, thiên hạ này lấy đâu ra người nào ngu ngốc, dễ sai khiến hơn ngươi? Nhưng mà, sư huynh à, ta cũng rất phiền lòng.”
Giọng Triều Lộ đã trở nên mơ hồ, như chính nàng cũng không còn nghe rõ mình nói gì. Nàng cong môi, bắt chước nụ cười của hắn: “Ta nghĩ mãi không thông, lẽ nào ngươi thật sự không nhận ra, ta chỉ xem ngươi là kẻ sai vặt dễ dùng, là đối tượng tốt để đổ vạ, là tên ngốc mỗi khi gọi là tới? Nếu không phải vì ta đã nhìn rõ người trong lòng mình là ai, sợ hắn quá mức để tâm, thì ta cũng chẳng tốt bụng buông tha cho ngươi. Dễ hợp dễ tan là được rồi, cần gì ép ta phải nói ra những lời thế này? Hà tất phải vậy, đến ta cũng thấy nhục nhã.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play