An Khánh quận chúa tháo khăn che mặt xuống, Tô Văn Khanh không khỏi chấn kinh, thật sự là một nữ tử lớn lên mỹ mạo, so với nàng cũng không kém nửa điểm.
An Khánh quận chúa trông thấy tiểu cô nương trong xe thì cũng hơi sững sờ, thầm nghĩ nàng ấy gặp qua vị đích tiểu thư kia của Từ gia rồi, nếu để so sánh với vị này thì thật sự còn kém xa.
Bên ngoài xe, Từ Tử Việt và Tề Quang cũng đang cưỡi ngựa cùng đi, Tề Quang cười nói: “Đa tạ Từ công tử giải vây.”
Ánh mắt của Từ Tử Việt nhẹ nhàng rơi trên xe ngựa của Vương gia rồi chậm rãi rời đi, trong mắt có một tia hài hước: “Thế tử diễm phúc không cạn.”
Tề Quang thì lại nhìn lướt qua xe ngựa ngay bên cạnh, cũng có thâm ý khác: “So ra vẫn kém Từ công tử.”
Hắn ta rốt cuộc vẫn là Tề Quang, một câu xá muội làm sao có thể lừa được người này, chẳng qua chờ sau khi An Khánh rời khỏi đây, người ngồi trên xe rốt cuộc là ai Tề Quang cũng sẽ biết thôi, cho nên cũng chẳng sao.
Từ Tử Việt nở nụ cười nhạt nhẽo, không phản bác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT