Tô Văn Khanh đã chết, chết vào một tháng trước, khi lòng nàng còn đang vui mừng chờ mong đính hôn với Từ Tử Ngọc.
Ngoại tổ mẫu của nàng đau buồn cho người đầu bạc phải đưa tiễn kẻ đầu xanh, khóc đến mức hôn mê bất tỉnh.
Trong miệng bà lão chỉ còn có một câu lặp đi lặp lại không ngừng: “Cháu ta mệnh khổ!”
Từ Tử Ngọc yên lặng đứng ở một bên, trên gương mặt tuấn tú không lộ ra bất cứ biểu tình gì, dường như người chết kia không phải vị hôn thê của y, hẳn chỉ là một người xa lạ.
Trên dưới Thừa Văn Hầu phủ bao trùm một màu tang thương.
Trên cửa treo vải lụa trắng, người tới người lui đều biết vị biểu tiểu thư trong phủ đã qua đời, thế nhưng không một ai biết Tô Văn Khanh là vị hôn thê của thế tử Hầu phủ.
Nhị cữu mẫu, đồng thời cũng là người mẹ chồng tương lai của nàng, nhếch môi cười âm trầm: “Ở đâu ra vị hôn thê vậy, nhi tử của ta có thể cưới một con ma đoản mệnh sao?"
“Làm người ấy mà, không thể cứ mơ ước viển vông những thứ không thuộc về mình, không phải của ngươi thì mãi mãi không phải của ngươi.”
"Lòng người không đủ, rắn nuốt cả voi, nếu không...”
Một câu cuối cùng Vương thị không nói hết ra, Tô Văn Khanh cũng đã hiểu rõ.
Nếu không...Sao nàng lại chết?
Ngay khoảnh khắc này, Tô Văn Khanh muốn xông lên bóp chết bà ta.
Chẳng qua khi nhắc đến vì sao Tô Văn Khanh lại chết đột ngột như thế, mọi người đều trả lời vô cùng thống nhất.
Sức khỏe của biểu tiểu thư vốn đã không được tốt, thân mang bệnh tật từ khi còn ở trong bụng nương, đến cả thái y của Hoàng cung cũng phải lắc đầu, nói một câu: “Khó!”
Mẫu thân của Tô Văn Khanh tên Từ Tĩnh, bà là muội muội ruột của Thừa Văn Hầu tử - Từ Hiền.
Thời điểm Từ Tĩnh qua đời do bệnh tật, Tô Văn Khanh chỉ mới mười hai tuổi, ngoại tổ mẫu đau lòng nàng nên đã tiếp nhận nuôi dưỡng nàng.
Từ lão phu nhân chỉ có một ngoại tôn này, cộng thêm nỗi nhớ thương khuê nữ bạc mệnh của mình, bà lão càng dành cho Tô Văn Khanh nhiều tình thương hơn nữa.
Mấy năm nay vì lo cho sức khỏe của Tô Văn Khanh, bà lão đã hao tổn không biết bao nhiêu tâm tư, tiền bạc càng đặc biệt tốn kém.
Nhị cữu mẫu của nàng không biết đã âm thầm tức giận bao nhiêu lần:
“Nha đầu chỉ biết tiêu tiền mà không biết kiếm tiền, nhà này có bao nhiêu bạc cũng bị nàng ăn hết. Lão phu nhân cũng thiên vị lên tận trời rồi, cháu gái ngoại so ra còn cao quý hơn cháu trai nội.”
Nhưng Từ Nhị phu nhân còn chưa oán giận xong, bà ta đã bị mẹ chồng mình đập chén ra uy.
Từ lão phu nhân coi như không nhìn thấy vẻ mặt đầy khiếp sợ của con dâu, vẫn lôi kéo tay Nhị phu nhân, tận tình khuyên bảo: “Về sau Văn Khanh sẽ gả cho Ngọc ca nhi, ngươi phải vì Ngọc ca nhi mà đối đãi với Văn Khanh thật tốt."
"Lại nói, nhà chúng ta thiếu chút bạc ấy sao? Đừng có vô duyên vô cớ đi làm trò cười cho thiên hạ...”
Từ lão phu nhân còn nói gì sau đó nữa nhưng Từ Nhị phu nhân đã không nghe lọt tai, trong đầu bà ta chỉ còn lại có một suy nghĩ, lão phu nhân muốn gả con ma bệnh kia cho Ngọc ca nhi!
Từ Tử Ngọc do bà ta hạ sinh, chính là đích tử duy nhất của Thừa Văn Hầu phủ, về sau còn phải kế thừa tước vị!
Con trai của bà ta trưởng thành vừa tuấn tú lại thông minh từ nhỏ, cha là Thừa Văn Hầu, cữu cữu là Các lão trong Nội các, tỷ tỷ ruột làm Quý phi đương triều.
Xét về dòng dõi gia thế, không nói đến tiểu thư công phủ, cho dù là Huyện chúa, Quận quân thì y cũng xứng đôi!
Ai muốn Tô Văn Khanh toàn thân đầy mùi thuốc kia, sợ trước sợ sau, nhìn thôi đã mất hứng!
Sắc mặt Nhị phu nhân xanh mét.
Nhưng Từ lão phu nhân xem Tô Văn Khanh như thịt trên đầu quả tim, bà ấy lập tức trừng mắt nổi giận: “Với tướng mạo và tài năng của Văn Khanh, ngay cả Hoàng tử, Quận vương thì cũng xứng, sao không xứng với Ngọc ca!"
"Hơn nữa, Văn Khanh và Ngọc ca là biểu huynh muội, thân càng thêm thân chính là chuyện tốt. Chuyện này không cần nhắc lại, ta tự có tính toán, ngươi trở về đi.”
Ngay cả lời nói cũng không cho bà ta nói, Nhị phu nhân vừa tức giận vừa ấm ức, lại không dám nói gì ngoài im hơi lặng tiếng.
Sau khi trở về, bà ta khóc lóc một trận, mấy ngày sau đều ăn cơm không ngon, đến buổi tối lại càng ngủ không được, lăn qua lộn lại ở trên giường.
Nhị lão gia Từ Hiền bị thê tử trằn trọc làm cho thức giấc, ông ta không khỏi giận dữ: “Đêm khuya tối muộn, bà không yên chuyện gì!”
Trong lòng Nhị phu nhân sớm đã tích tụ oán khí, vừa nghe trượng phu hỏi chuyện thiếu chút nữa đã bật khóc.
Bởi vì đã bị giáo huấn quá nhiều lần, bà ta thuật lại những lời của lão phu nhân đã nói hôm nay một cách vòng vo khúc khuỷu. Bà ta không dám làm trò trước mặt Từ Hiền, nói những lời không tốt về Tô Văn Khanh.
Bà ta đặt bàn tay được bảo dưỡng đến mức vẫn trắng nõn nà lên ngực Từ Hiền, nhẹ giọng nói: “Văn Khanh đã vào kinh được ba năm, thế nhưng Tô gia không có lấy một người đến ngó ngàng."
“Nói thế nào cũng là con gái ruột thịt mà, cũng không biết Tô gia này đang nghĩ cái gì.”
“Lão phu nhân yêu thương Văn Khanh, chỉ là Văn Khanh rốt cuộc vẫn là nữ nhi của Tô gia. Lão phu nhân Tô gia, cữu lão gia đều vẫn còn đó, hôn nhân đại sự sao có thể đến lượt chúng ta làm chủ?”
Tô gia là một phú hộ thương nhân ở Giang Nam, tuy rằng dính chữ Hoàng được xưng một tiếng Hoàng thương, nhưng thực chất vẫn là kẻ làm buôn bán.
Từ Hiền là người đọc sách, xem thường nhất chính là đám thương nhân toàn thân đầy mùi tiền, dù cho có là thông gia thì cũng không cảm thấy ưa thích.
Hơn nữa, muội muội ruột của ông ta mất khi tuổi còn trẻ, ai biết có phải Tô gia giở trò quỷ hay không!
Lúc này nghe nhắc đến, ông ta nhíu mày: “Để ý đến bọn họ làm gì!"
"Văn Khanh do lão phu nhân tự tay nuôi lớn, mấy năm nay Tô gia vẫn luôn không hỏi đến một câu, hiện tại lấy cái gì để giả vờ!”
————————
“Lòng tham không đủ, rắn nuốt cả voi”: Nếu không thể kiểm soát tham vọng của bản thân, cuối cùng sẽ đánh mất chính mình.