Từ Tử Việt ngồi xuống đối diện với nàng, hắn duỗi tay nhấc túi giấy chỉ còn ba viên kẹo đường kia tới, vừa tức vừa buồn cười: “Nói hướng đông nhưng cố tình đi hướng tây đúng không, nếu không phải vì ta đặc biệt dặn dò qua, muội đã ăn ít hơn đúng chứ.”
Tô Văn Khanh ngượng ngùng, nàng không phải thật sự là một tiểu cô nương nhỏ tuổi, vậy mà còn tham ăn.
Nhưng cũng không biết sao tự nhiên ăn nhiều như thế, có lẽ do quá mải suy nghĩ, thời điểm này cũng phải dùng bữa tối rồi, nhưng nàng lại chẳng thấy đói bụng chút nào.
“Muội chỉ là, nhất thời quên mất...”
Nhất thời quên mất? Từ Tử Việt suy nghĩ một chút đã hiểu.
Tuy rằng hắn không hỏi đến sự tình trong Từ phủ, nhưng gần đây Từ phủ đã xảy ra chuyện gì hắn kỳ thực đã biết.
Tam cô nương Từ gia cướp đoạt chính thân muội phu của mình, chuyện này ở Kinh thành đã bị bàn tán đến ồn ào huyên náo, Giang Kỳ còn tò mò hỏi qua hắn một lần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play