Nhưng không đưa tới so với việc đưa đồ thừa sau khi người ta đã chọn hết, điều nào khiến người ta uất nghẹn hơn?
Với tính khí của Tô Văn Khanh thì khẳng định sẽ nổi giận, lại khóc lóc mấy hôm, sau đó vẫn đi nịnh nọt Nhị phu nhân thôi.
Tuyết Nhuế tính toán như vậy rồi mới đi đến viện của Tô Văn Khanh, ai ngờ nàng lại không hề cho mình một chút mặt mũi nào.
Trong Phù Dung viện, mấy ngày nay Từ Tử Ngọc được Từ Hiền dẫn dắt bài học, mệt mỏi cả ngày nên tìm mẫu thân kể khổ, sau đó đi vào phòng ngủ.
Nhị phu nhân Vương thị và nữ nhi Từ Tâm Liên đang nói chuyện với nhau ở gian ngoài, nhìn thấy Tuyết Nhuế khóc lóc đi về.
Từ Tâm Liên nhìn khóe mắt phiếm hồng của Tuyết Nhuế thì rất ngạc nhiên, gương mặt thanh tú lộ rõ vẻ bất ngờ: “Sao thế? Ra ngoài đưa hoa thôi mà mắt cũng đỏ hoe?”
Vương thị cũng kinh ngạc, ngoài mấy chủ tử ra thì trong phủ này làm gì còn ai dám bày sắc mặt với Tuyết Nhuế.
Bà ta cho rằng Tuyết Nhuế đã chọc giận lão phu nhân hoặc lão thái gia, cho nên giật mình vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tuyết Nhuế nghe hai người hỏi chuyện thì càng tủi thân, trong phòng không có người ngoài nên ả không sợ mà nói luôn: “Phu nhân bảo nô tỳ đi đưa hoa cho các cô nương, nô tỳ thấy Thanh Đại viện cách chúng ta gần nhất, cho nên đi một vòng trở về mới đến viện của biểu tiểu thư.”
“Nô tỳ hòa nhã tặng lễ hoa, còn chưa kịp nói gì thì Tô cô nương đã hỏi nô tỳ có đưa đến những viện khác không.”
“Nô tỳ không nghĩ nhiều nên đáp rằng đã đưa, bởi vì chỗ cô nương gần nhất nên đưa sau cùng, sẵn tiện trò chuyện với cô nương.”
“Ai mà ngờ biểu tiểu thư nghiêm mặt đi vào trong, Lục Tụ mới nói với nô tỳ được mấy câu thì biểu tiểu thư đã mắng nô tỳ...”
Vương thị và Từ Tâm Liên quả thực bất ngờ.
Từ Tâm Liên đang duỗi tay bưng chén trà chợt khựng lại, chân mày thanh tú nhíu chặt: “Nàng mắng ngươi cái gì?”
Vành mắt Tuyết Nhuế lại đỏ thêm một tầng, quỳ trên mặt đất ấm ức nói: “Nói thế nào thì nô tỳ cũng là người bên cạnh phu nhân. Người trong phủ vì nể mặt phu nhân sẽ không nói nô tỳ như vậy...”
“Kêu ngươi nói, nàng mắng ngươi như thế nào, ngươi vòng vo cái gì!” Từ Tử Ngọc xoa xoa huyệt thái dương.
Tuyết Nhuế giật nảy người, không ngờ Nhị thiếu gia cũng có ở đây. Trong lòng ả hoảng hốt, nhưng nghĩ vừa rồi không thêm thắt gì nên bình tĩnh trở lại.
Nước mắt tiếp tục rơi lã chã, gò má nóng đỏ lên, giọng ả nghẹn ngào: “Biểu tiểu thư nói...”
Mới nói đến đây, Tuyết Nhuế lại ôm mặt nức nở: “Nói chủ tử đang yên lành ở đây mà không hầu hạ, hầu hạ nô gia làm gì...”
Nhị phu nhân giật mí mắt nổi giận, vỗ bàn bật dậy, vòng ngọc trên cổ tay va đập với mặt bàn phát ra tiếng leng keng: “Phản rồi!”
“Đối xử tốt với nàng một chút, nàng đã xem mình là tiểu thư của phủ! Sai người đến Thanh Đại viện, bảo ta mời biểu tiểu thư đến nói chuyện...”
"Mẫu thân, khoan đã." Từ Tâm Liên vội đè tay Nhị phu nhân lại.
“Đã tới giờ Tuất rồi, mẫu thân cho người gọi biểu tỷ đến, nếu để nội tổ mẫu biết chuyện thì ngày mai lại trách mắng.”
Nàng ta vốn không được nội tổ mẫu quý mến như Tô Văn Khanh, không muốn vì chuyện này mà bị nội tổ mẫu quở trách.
Từ Tâm Liên cười nói: “Tuyết tỷ tỷ đừng vội, biểu tỷ của ta mềm yếu. Hôm nay làm tỷ tỷ mất mặt, chắc giờ đã sợ rồi."
“Có lẽ sáng mai tỷ ấy sẽ mang lễ vật đến đây tạ tội. Khi tỷ ấy đến thì có gì mà không nói được?”
Nghe Từ Tâm Liên nói xong, Nhị phu nhân cười hài lòng, hai mắt cũng tít lại.
Bà ta vỗ tay nữ nhi: “Là con suy nghĩ thấu đáo.”
Tuyết Nhuế tựa hồ vẫn không cam lòng, Nhị phu nhân lại đuổi ả đi lo liệu việc rửa mặt chải đầu.
Từ Tử Ngọc thấy mẫu thân không chú ý đến nên lặng lẽ đi theo, khẽ nói bên tai Tuyết Nhuế: “Chẳng phải chỉ bị nói một câu thôi sao? Ta giúp nàng nói lại, khiến nàng ta phải tạ tội, vậy được chưa?”
Thanh Đại viện cách Mẫu Đơn viện không xa, Từ Tử Ngọc rời khỏi Mẫu Đơn viện liền đi đến Thanh Đại viện.
Tuyết Nhuế là cháu gái của nhũ mẫu Nhị phu nhân, kể từ năm tám tuổi đã bắt đầu theo hầu hạ Nhị phu nhân.
Từ Tử Ngọc quen biết Tuyết Nhuế đã rất nhiều năm, biểu muội vừa mới vào phủ được nửa năm không có điểm nào thân thiết hơn Tuyết Nhuế.
Hơn nữa, người biểu muội kia là nữ nhi của thương nhân, thân phận thấp kém, tính cách thiếu phóng khoáng hoạt bát, nàng nhìn thấy y sẽ lập tức đỏ mặt khiến người ta rất không thoải mái.
Chẳng may nói nàng hai câu nàng đã chịu không nổi rồi khóc lên thì làm sao bây giờ, y rất phiền chán tiểu cô nương khóc lóc…
Sau khi y xụ mặt đi vào Thanh Đại viện mới phát hiện Tô Văn Khanh không có ở viện, một tiểu nha hoàn nói biểu tiểu thư đã đi tới Thanh Phong Đường.
Đáy lòng Từ Tử Ngọc trầm xuống, chẳng lẽ Tô Văn Khanh đi tìm lão phu nhân để cáo trạng?
Lão phu nhân yêu chiều Tô Văn Khanh như thế, nếu nàng thêm mắm dặm muối, nói năng lung tung thì nhất định sẽ hại mẫu thân bị phạt.
Không kịp nghĩ nhiều, y cũng nhanh chóng tới Thanh Phong Đường.
Từ lão phu nhân ưa thích náo nhiệt, thích nhất là nhìn thấy con cháu cùng nhau vui đùa, cho nên bà lão mới thường xuyên thương tiếc Tô Văn Khanh yếu ớt.
Bởi vì thân thể của Tô Văn Khanh không tốt, không thể cũng giống như những tỷ muội khác, buổi tối cùng đến Thanh Phong Đường.
Lúc này vẫn chưa đến giờ dùng cơm, ba cô nương đều đang có mặt ở đây, cùng nhau trò chuyện bông đùa để Từ lão phu nhân vui vẻ.
Ở Từ gia, ngoài Từ Tử Ngọc ra thì không còn đích tử nào khác, thêm nhà ngoại của Nhị phu nhân Vương thị là danh gia vọng tộc, cho nên Từ Tử Ngọc luôn có vẻ cao quý hơn mấy bậc.