Nếu không phải nàng oán hận Tô Trường Vũ muốn tục huyền, không chịu quay về Tô gia, cha cũng sẽ không bởi vậy mà buông tay nhân gian quá sớm như thế.
Nếu nói nàng có lỗi với ai nhất, thì đó chính là người cha Tô Trường Vũ toàn toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, nhưng không hề nhận được một ý đáp lại của con gái.
Lúc này nghe được Từ Hiền vũ nhục cha như thế, Tô Văn Khanh coi như đã ghi hận Từ Hiền, không khỏi cười lạnh trong lòng.
Nàng xác thực đã nói ra lời này đấy, nhưng như vậy thì thế nào.
Nàng cứ không thừa nhận, chẳng lẽ Từ Hiền còn sẽ đi tìm Từ Tử Ngọc để hỏi nàng có từng nói lời này hay không sao?
Nếu như Từ Tử Ngọc dám thừa nhận, vậy sẽ chứng minh y thấy lời này nói ra thật hợp lý dễ nghe, cho nên mới thường xuyên đến Thanh Đại viện, để Từ Hiền biết được, không lột đi một tầng da của y mới là lạ.
Ngoài mặt Tô Văn Khanh tỏ ra mấy phần tổn thương, nhíu mày không hiểu nói: “Thật oan uổng cho Văn Khanh, cháu nói những lời này khi nào? Cữu cữu chắc là đã nghe ai nói sau lưng, rồi trách lầm cháu gái.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT