Nhị phu nhân cười mà lại như không cười, liếc mắt nhìn trượng phu vẻ lấy lòng: "Lời này của lão gia sai rồi, cho dù lão phu nhân có đau lòng Văn Khanh như thế nào, thì vẫn cách biệt bởi chữ “ngoại”."
"Cho dù Văn Khanh lớn lên ở nhà chúng ta thì nàng vẫn mang họ Tô. Trên nàng vẫn còn phụ thân, còn nội tổ mẫu, lý nào lại để cho ngoại tổ mẫu làm chủ? Đây là quy củ lễ nghĩa gì chứ?”
Từ Nhị lão gia nhất thời nghẹn lời, nhưng không phải bởi vì mấy câu nói của Nhị phu nhân, mà bởi ông ta nhớ tới vài chuyện không còn mặt mũi.
Phụ thân của Tô Văn Khanh là Tô Trường Vũ, hồi trẻ tình cờ gặp gỡ được mẫu thân của Tô Văn Khanh là Từ Tĩnh, một lần gặp mặt đã nảy sinh lòng mến mộ, lập tức trở về xin Tô gia tới cửa cầu hôn.
Một kẻ xuất thân thương nhân mà dám cầu thân muốn lấy thiên kim của Hầu phủ, đây vốn đã là một chuyện cười rồi.
Thế nhưng, không ngờ tới khi ấy lão thái gia Từ Ba đã trở thành một con bạc, chờ đến khi mấy người Từ lão phu nhân, Từ Hiền bọn họ phát hiện ra, thì hơn nửa cái Hầu phủ đã bị thua sạch vào sòng bạc!
Cũng chính vào lúc này Tô Trường Vũ tìm tới cửa, vừa vặn gặp thời, không chỉ thay Thừa Văn Hầu phủ trả món nợ khổng lồ, mà còn phong khinh vân đạm chấp thuận sính lễ giá trên trời.
Từ Hiền còn chưa kịp tìm người đuổi đánh Tô Trường Vũ ra khỏi cửa, người cha của ông đã mờ mắt gật đầu ưng thuận.
Đường đường là đương gia Hầu phủ, lại bởi vì cờ bạc mà bán nữ nhi, cho nên cả nửa đời sau lão phu nhân không cho phép lão thái gia bước chân vào viện của mình một lần nào nữa.
Mỗi lần nhớ tới bộ dáng thiệt xán liên hoa, miệng cười tủm tỉm của Tô Trường Vũ, Từ Hiền vẫn cứ như mắc nghẹn ở cổ họng, càng cảm thấy Tô gia là dạng tiểu nhân gian trá, giậu đổ bìm leo.
Bây giờ muội muội ruột đã qua đời vì bệnh tật, Từ Hiền lại càng thêm chán ghét Tô gia, chỉ là mỗi khi nhớ về muội muội của ông, Từ Hiền vẫn nhịn không được hai mắt chua xót.
Là lão Từ gia nhà bọn họ có lỗi với Từ Tĩnh, Văn Khanh chính là huyết mạch duy nhất của muội muội.
Hơn nữa đứa nhỏ này còn cực kỳ giống với muội muội của ông, không có nửa điểm gian thương xảo trá của Tô gia. Đứa nhỏ là do lão phu nhân tự tay nuôi dưỡng nhiều năm, kề cận bên người.
Từ Hiền suy nghĩ, Văn Khanh chưa chắc không xứng với Ngọc ca nhi: “Cứ tùy theo ý của lão phu nhân đi, Tô gia không xứng cũng mặc kệ, Văn Khanh vẫn là đứa trẻ tốt.”
Dứt lời, ông lại nhớ về muội muội tuổi còn quá trẻ mà đã không còn trên đời, đáy lòng thương tâm đau xót, không hề phát hiện Nhị phu nhân đang ngây ngẩn ở phía sau, cả người đã tức tới phát run.
Từ Nhị phu nhân cũng không nghĩ tới trong nhà còn có một chuyện xưa này.
Thế nhưng lão Từ gia nhà các người mắc nợ, dựa vào cái gì để cho nhi tử của bà ta đi trả thay?
Nhị phu nhân sẽ không oán hận trượng phu, chỉ có thể đem toàn bộ oán khí tích tụ từ lâu đổ hết lên người Tô Văn Khanh.
Khuôn mặt không có một nét già nua nào lộ ra vẻ dữ tợn trong chốc lát, giữa đêm tối, khuôn mặt ôn nhu thoạt nhìn cực kỳ hung ác.
Móng tay thật dài đâm vào lòng bàn tay rất sâu, Vương thị chỉ hận không thể nghiền nát ba chữ Tô Văn Khanh này ở trong miệng.
Tô Văn Khanh chỉ biết vâng vâng dạ dạ, bộ dáng đáng thương kém cỏi kia thế mà dám mơ ước được gả cho nhi tử của bà ta.
Sao nàng ta không đi chết đi!
Chẳng qua hai năm sau, Tô Văn Khanh thật sự đã chết, thái y được mời đến phán rằng biểu tiểu thư bệnh chết.
————
Thời tiết lúc đầu hạ, trăm hoa đua nở, hương sắc nhẹ nhàng, cảnh vật trông rất đẹp mắt.
Tô Văn Khanh nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp, đôi mắt nhìn chăm chú cây ngân hạnh ngoài cửa sổ, còn chưa có phản ứng gì.
Có người cầm chăn mỏng tới, nhẹ nhàng đắp lên người nàng, lại thấy hai mắt Tô Văn Khanh mở to, không khỏi bật cười: “Còn tưởng rằng cô nương đã ngủ thiếp đi."
"Thời điểm này mới vừa qua mùa xuân thôi, thân thể của cô nương yếu ớt, vẫn nên che chắn một chút tránh cho cảm lạnh.”
Bên tai nghe được thanh âm quen thuộc, lồng ngực Tô Văn Khanh bỗng dưng thắt lại.
Nàng cứng nhắc quay đầu lại, nhìn người vừa mới đắp chăn cho mình.
Một thân váy màu hồng phấn, mày liễu cong cong, mắt hạnh rạng rỡ, tuy có chút gầy yếu nhưng dung mạo vẫn thật xinh đẹp.
Đây chính là nha hoàn Lục Tụ nàng mang theo đến đây từ nhà, tuy rằng lớn lên không quá khôn khéo nhưng là người hầu thân thiết với nàng nhất. Chỉ là sau khi nàng qua đời, đã bị Nhị phu nhân tống gả cho một mã phu.
Mã phu kia là một tên khốn mê cờ bạc, mỗi ngày của gã ngoài đánh bạc ra thì chính là đánh thê tử của mình.
Tô Văn Khanh còn chưa chết được mấy năm, Lục Tụ thế nhưng đã bị tên cặn bã kia uống rượu say rồi đánh chết!
Lục Tụ cẩn thận chỉnh lại góc chăn cho Tô Văn Khanh, thấy Tô Văn Khanh nhìn mình chằm chằm, dáng vẻ thất thần.
Lục Tụ chỉ nghĩ rằng nàng lại đang suy nghĩ lung tung, không khỏi thăm dò an ủi: “Tiểu thư đang nhớ Nhị thiếu gia sao? Nô tỳ nghe Xuân Tầm tỷ tỷ nói Cữu lão gia muốn cho Nhị thiếu gia ứng thi khoa cử."
"Nhị thiếu gia nhìn thấy Cữu lão gia thì như chuột thấy mèo vậy, mấy hôm nay ngoại trừ đến thư phòng thì không đến nơi nào nữa...”
Cho nên cũng không đi ra ngoài uống rượu với những công tử thiếu đứng đắn, người đừng mặt ủ mày chau!
Lục Tụ còn chưa nói hết lời, khóe mắt chợt thoáng thấy có bóng người đi vào trong viện, nàng ấy vội vàng ngậm miệng lại, thầm mắng xong rồi.
Vừa rồi nàng ấy nói chuyện có hơi lớn tiếng, cửa sổ còn để mở, cũng không biết đã bị nghe thấy hay chưa.
Lục Tụ không có thời gian nghĩ nhiều, vội vàng bỏ dở việc trong tay, ra ngoài nghênh đón, đích thân vén rèm lên.
Chỉ thấy một nha hoàn cao gầy vén rèm tiến vào, tuy dáng vẻ thuận mắt nhưng sắc mặt lạnh lẽo tỏ vẻ rất không muốn tới nơi này.
Nàng ta mặc váy dài thêu hoa mai, trên cổ tay tuyết trắng đeo vòng vàng lục lạc, tiếng chuông rung động kêu vang, trông xinh đẹp tinh xảo.
Lục Tụ cảm thấy có phần quen mắt, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.
Nàng ấy hơi hạ mình một chút, mời người vào trong: “Mấy ngày trước, lão phu nhân thưởng trà mới mang đến đây, sao hôm nay Tuyết Nhuế tỷ có thời gian sang đây tiếp vậy, vừa rồi muội còn đang nghĩ đi tìm tỷ tỷ trò chuyện đấy.”
Thân thể Tô Văn Khanh đột ngột cứng đờ.
Tuyết Nhuế này chính là đại nha hoàn của phòng Nhị phu nhân, là cháu gái nhũ mẫu của Nhị phu nhân, từ nhỏ đã theo hầu hạ bên cạnh bà ta.
Nàng ta nói hay như hát kịch, tay chân còn khéo léo, cho nên rất được lòng Nhị phu nhân, ngay cả quản sự trong phủ cũng phải gọi nàng ta một tiếng Tuyết cô nương!
Y phục nàng ta mặc trên người diễm lệ rực rỡ, ngay cả các danh khuê tiểu thư nhìn thấy cũng phải có mấy phần hâm mộ, mà vì Nhị phu nhân nên không một ai dám nói nàng ta nửa câu.
Lúc này nhìn thấy nàng ta, Tô Văn Khanh cảm thấy nắm tay đang siết chặt có hơi ngứa.
Từ trước tới nay, Tuyết Nhuế vẫn luôn xem thường người trong viện của Tô Văn Khanh, nhìn thấy bộ dáng cuống quýt khúm núm của Lục Tụ, nàng ta hất cằm cao hơn.
Tuyết Nhuế liếc mắt với tiểu nha hoàn sau lưng mình, lạnh nhạt mở miệng: “Ngày hôm nay, lúc đi dạo trong sân vườn, phu nhân nhìn thấy hoa phù dung nở rất đẹp, nên lệnh cho chúng nô tỳ hái xuống, đưa tới cho các vị cô nương…”
“Đã đưa hết cho những viện khác chưa?”
Hai người ngẩn ra, Tuyết Nhuế kinh ngạc giương mắt nhìn Tô Văn Khanh đang bước ra khỏi khuê phòng.
Có lẽ vì mới tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, cho nên trên gương mặt nàng còn vương nét uể oải, thế nhưng vẫn không che giấu nổi vẻ yêu kiều.
Năm nay Tô Văn Khanh mới chỉ mười hai, chờ đến khi trưởng thành hơn thì không biết lúc ấy, nàng còn tuyệt sắc tới cỡ nào.
Đáy mắt Tuyết Nhuế lóe lên vẻ ghen ghét mờ nhạt khó phát hiện ra, chợt nhớ tới dáng vẻ e lệ đỏ mặt khi Tô Văn Khanh tiếp xúc với Từ Tử Ngọc, nàng ta lại càng thêm ý thù địch.
Nhưng cho dù nàng có xinh đẹp như thế nào, nàng vẫn chỉ là nữ nhi của thương nhân, bản thân còn là con ma bệnh tật, điệu bộ rụt rè yếu ớt hoàn toàn không được Nhị thiếu gia yêu thích.
Tuyết Nhuế nhớ lại những lời mà Nhị phu nhân vẫn thường hay nói, nàng ta cất tiếng trào phúng: “Bẩm Tô cô nương, đã đưa đến viện của mấy vị cô nương, di nương rồi…”
Tuyết Nhuế cười dâng hộp lên: “Cô nương hãy mở ra xem…”
“Lục Tụ tiễn khách!”
Mọi người đang có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc.
Ánh mắt Tô Văn Khanh không chút dấu vết liếc nhìn cổ tay của Tuyết Nhuế, cuối cùng khi nhìn đến mặt nàng ta thì chỉ còn lại âm trầm, hoàn toàn không có dáng vẻ chân thành thường ngày.
Bỗng nhiên trái tim Tuyết Nhuế hẫng một nhịp, có cảm giác hôm nay Tô Văn Khanh tương đối đáng sợ.
Lục Tụ không biết tại sao tiểu thư nhà mình lại có thái độ như lúc này, nàng ấy thầm nghĩ khó khăn lắm Nhị phu nhân mới nhìn tiểu thư nhà mình hơi thuận mắt, bây giờ uổng phí cả rồi.
Lục Tụ thấy Tuyết Nhuế hơi trợn mắt, mặt nàng ấy lạnh run, thiếu chút nữa đã làm đổ trà trong tay.
“Tuyết tỷ tỷ đừng giận! Gần đây cô nương nhà muội lại không thoải mái, tâm trạng không quá tốt nên mới…"
Lục Tụ vẫn còn đang giải thích, lại phủi quần áo cho Tuyết Nhuế, miệng liên tục hỏi thăm ân cần.
Tô Văn Khanh thì giận dữ: “Lục Tụ đi vào!”
“Chủ tử đang yên lành ở đây mà không hầu hạ, hầu hạ nô gia làm gì!”
Sắc mặt Tuyết Nhuế thoáng cái trở nên u ám, đẩy Lục Tụ ra, tự nhiên rời đi.
————————————
“Thiệt xán liên hoa”: dùng ở đây chỉ người ăn nói trôi chảy, nhiều lời hoa mỹ gạt người.