Tô Văn Khanh dừng lại một chút, ngữ khí đã không còn xúc động như trước đó: "Con và cha đều không có ở Thanh Ninh viện, một người ngoài như Vân dì cứ tiến vào nhà chính như vậy, chẳng lẽ chính là biết lễ nghĩa?"
"Nếu như Vân dì có chuyện quan trọng cần tìm con hoặc tìm cha, có thể sai người tới nói một tiếng là được, hà tất phải lén lút, lại còn trốn phía sau bình phong."
"Con còn tưởng là tiểu nha hoàn nào không biết nặng nhẹ, đi nhầm vào phòng, mẫu thân thệ thế trong lòng Văn Khanh vốn rất khó chịu, lúc này mới chưa thấy rõ là ai đã động thủ, vẫn mong tổ mẫu tha tội."
Nàng bồi tội, nhưng lại không phải tạ lỗi theo những lời mà Vân Nương đã nói.
Quả nhiên, chờ khi Tô Văn Khanh nói xong, Vân Nương còn đang dùng tay ôm mặt bị đánh đã trợn mắt há hốc mồm.
Đây, đây, quả thực là nói hươu nói vượn.
“Ngươi nói bậy gì đó, lúc ấy ta còn nói mấy lời với ngươi, sao có thể là ngươi nhìn lầm!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT