Sáng hôm sau, Lục Hành Thanh dậy sớm thu dọn mọi thứ, chuẩn bị ra ngoài. Giấc mơ đêm qua đã sớm quên gần hết, chỉ còn lờ mờ một vài hình ảnh không rõ ràng, tựa như một đoạn quá khứ khổ sở nào đó mà bản thân chẳng còn muốn nhớ lại.
Dù vậy, vẫn có điểm gì đó rất kỳ lạ. Anh đưa tay sờ nhẹ khoé môi, cảm giác mơ hồ như tối qua... đã cười quá nhiều.
Không nghĩ ngợi thêm, anh thay giày, xoay người hướng vào trong phòng nói vọng:
"Anh ra ngoài đây. Nếu thấy chán thì có thể bật TV xem một chút, chờ anh về nhé. Đừng chạy lung tung để người ta nhìn thấy."
Dừng một lát, cảm thấy lời nói có phần giới hạn quá, anh hơi xấu hổ, bèn sửa lại bằng một giọng nhẹ hơn:
"Nếu thật sự muốn ra ngoài dạo, nhớ tránh xa con người một chút, đừng để bị phát hiện là được."
Ở trên đỉnh đầu, sợi đen đang trốn lặng lẽ liền khẽ rung lên như thể vì được quan tâm mà cảm thấy hạnh phúc. Cảm giác ấy không thể gọi thành tên, nhưng lại khiến nó cứ muốn tiến gần thêm chút nữa, như thế nào cũng không đủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT