Lục Hành Thanh khẽ nghiêng người. Quả nhiên, ánh mắt của thiếu niên kia cũng dịch chuyển theo, rồi dừng lại nơi chiếc bát anh đang cầm trong tay.
“Muốn ăn không?” Anh nhẹ giọng hỏi, đẩy chiếc bát ra một chút, như mời mà cũng như chờ đợi.
Cậu không đáp. Chỉ cụp mắt xuống, mái tóc dài theo động tác ấy rũ xuống che nửa gương mặt. Cả người cuộn tròn trong chiếc áo khoác dày cộm, lặng yên như một chiếc bóng nhỏ bị bỏ quên nơi góc hành lang lạnh lẽo.
Lục Hành Thanh lặng lẽ nhìn cậu. Một ánh nhìn chậm rãi và mềm dịu. Thiếu niên ấy là người mới, chuyển đến cùng lúc với anh, cùng chia chung một chiếc giường chật hẹp. Phòng có bốn người, hai giường. Cậu chọn chỗ sát tường, còn anh nằm phía ngoài. Suốt một tháng sống cạnh nhau, họ chưa từng thật sự nói chuyện.
Cậu lúc nào cũng im lặng, không nhìn ai, không trả lời ai. Luôn đội mũ len, đeo khẩu trang, lặng lẽ như cái bóng. Trong mắt người khác, cậu như vô hình. Không ai biết tên cậu. Không ai thật sự quan tâm.
Anh từng nghĩ có lẽ cậu bị câm. Mỗi lần bị trêu chọc, cậu cũng chỉ cúi đầu chịu đựng, chưa bao giờ phản kháng. Thỉnh thoảng, khi không kìm được, Lục Hành Thanh sẽ bước tới bênh vực, nhưng ngay cả khi ấy, cậu cũng chỉ nhẹ cúi đầu rồi quay đi. Chưa từng để lại lời cảm ơn.
Giờ phút này, thấy cậu ngồi co ro một mình giữa đêm lạnh, anh chợt nghĩ: một bữa ăn, nếu có thể chia sẻ, có lẽ sẽ ấm hơn một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play