“Nhưng như thế vẫn chưa hợp lý!” – gã đàn ông cơ bắp bỗng đứng bật dậy, nhíu mày: “Thế còn bà lão thì sao? Bà lão hôm đầu tiên bọn tao gặp, đang dọn rác ấy. Lúc đó bà ta khỏe như trâu, tay này khiêng bao rác, tay kia lôi xác người, thế thì giải thích sao cho hợp?”
Trần Khoan cũng ngừng lại, im lặng mấy giây rồi bắt đầu bước qua bước lại trong phòng như đang nghiền ngẫm điều gì đó. Hắn bỗng dưng quay sang người chơi đã từng hợp phòng với bà lão, hỏi:
“Mày trước kia có nói là bà ấy dùng nến để chiếu sáng phải không? Nhưng căn phòng lại có ánh đèn?”
Trần Khoan nheo mắt, giọng trầm xuống:
“Một người mà dùng nến thì làm sao mở được đèn điện trong phòng không người?”
Lưu Tĩnh gật đầu, nhớ lại:
“Phải rồi, lúc chúng ta trao đổi thông tin, bọn tao có đi điều tra từng căn. Cả khu đều bảo bà cụ sống một mình, không con cháu, không bạn bè, sống ở đây cả chục năm rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play