Đổng Thạc chưa nói hết câu thì thấy Đới Sâm được một nhóm cảnh sát hộ tống, đi ngang qua Đổng Thạc.
“Tôi cũng không biết, chỉ là lúc đó tôi có một cảm giác bất an, cảm thấy như có ai đó muốn giết mình, cả căn phòng hình như đột nhiên yên tĩnh, người phòng bên cạnh hình như bất động, cho nên tôi mới hét lên……” Lúc đi ngang qua, Đới Sâm vẫn đang nói gì đó với cảnh sát.
“Cô ấy chạy bộ buổi sáng trong khu chung cư, chạy được một nửa thì vào nhà vệ sinh của trung tâm quản lý cơ sở vật chất, các đồng nghiệp nữ vào cùng, chúng tôi là nam không tiện vào, cho nên đứng canh ở ngoài cửa.” Chờ ánh mắt của mọi người rời khỏi Đới Sâm, Xa Nhuệ mới bắt đầu giải thích: “Ngay khi cô ấy vào được ba bốn phút, thì trong buồng rửa tay đột nhiên truyền ra tiếng hét chói tai của cô ấy. Chúng tôi lập tức chạy đến, xe cứu thương các thứ cũng đã liên hệ xong xuôi, kết quả lại chẳng có gì cả, chỉ là một mình cô ấy ở trong buồng, chỉ tay vào cửa rồi hét lên thôi.”
“Dù là lời khai của nhân viên hay khám nghiệm hiện trường sơ bộ, đều không phát hiện dấu vết có người khả nghi ra vào, nhưng cô ấy một mực khẳng định có điều bất thường, chúng tôi đành phải đưa cô ấy về đây để lấy lời khai.” Xa Nhuệ nhún vai: “Hy vọng chỉ là một phen sợ bóng sợ gió. Chỉ là mọi người đều sợ cô ấy gặp chuyện không may, phản ứng hơi thái quá, nào là xe cảnh sát, nào là xe cấp cứu, hiện tại đã khiến cả khu chung cư bàng hoàng hoang mang.”
Nghe như thế, Đổng Thạc liếc nhìn Lư Linh Vận ở bên cạnh, phát hiện hình như cô hơi lơ đãng.
“Nói đến xe cấp cứu.” Xa Nhuệ vẫn chưa nói xong: “Cũng thật trùng hợp. Vốn tưởng đi một chuyến vô ích, nào ngờ đúng lúc đó có một thằng nhóc lên cơn động kinh trong khu chung cư, thế là bọn họ tiện đường đưa nó đến bệnh viện luôn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT