"Gấp bốn lần!" Pháo Thiên Minh mắt cũng không chớp, hôm nay bản thân

sẽ cướp giàu cứu nghèo đến cùng, trừ phi...

"Gấp năm lần!" Tiểu Nhị gầm lên bổ sung: "Bang chúng Hoàng Gia Thiên

Đường chịu đổi chỗ, sẽ được đối xử như nhau. Thanh Mai Chử Trà, ngươi nhận

tiền thưởng cấp đường chủ."

"Tới đây!" Pháo Thiên Minh nhảy xuống nóc nhà, các bang chúng phe

Hoàng loạt xoạt chạy vào đám bang chúng phe Võ.

Thiên Nhãn mắt tinh phản ứng nhanh, tóm chặt lấy Pháo Thiên Minh, khổ

sở cầu khẩn: "Đừng đi".

Pháo Thiên Minh vùng vẫy hai cái không thoát, bèn nhẫn nại dạy dỗ: "Sống

ở trên đời không thể chỉ an ổn hưởng thụ, phải có hoài bão. Nếu con người mà

không có lý tưởng, khác nào con diều không dây. Nhưng mua dây diều cũng tốn

tiền. Vì thế trước hoài bão, mục tiêu cấp bách là làm giàu. Chúng ta cùng đi

nhé? Ta sang đó hưởng đãi ngộ của đường chủ, ngươi qua thể nào cũng được

đãi ngộ cỡ bang chủ".

“Tiểu Tuyết nhắn tin: Cô ấy đồng ý cho ngươi đãi ngộ gấp hai đường chủ.”

Pháo Thiên Minh chấn động, phun ra nội lực mười thành: "Gấp mười, giờ là

gấp mười." Tuy vậy vẫn còn lương tri, không hô gấp trăm. Chủ yếu vì tự kêu

lương cho mình, hơi lúng túng.

"Phát tài, phát tài." Bang chúng phe Võ và bang chúng phe Hoàng miệng

lưỡi lặp đi lặp lại hai chữ ấy, chạy ào ào tới chỗ Thiên Nhãn.

"Gấp mười lăm!" Tiểu Nhị hét to.

"Gấp hai mươi." Pháo Thiên Minh đáp lời.

Tiểu Nhị thấy tin nhắn, kinh hãi hô: "Ta con mẹ nó ra gấp trăm... Đây là

nguyên văn của đại ca như thế". Lời vừa dứt, trong ngoài trò chơi ai nấy sững

sờ. Bởi vì phú hộ hiếm hoi, bình dân đã thấy ai vì dỗ bạn gái vui vẻ, trực tiếp bỏ

tiền mua du thuyền? Thí dụ một đài truyền hình nào đó bỏ vài ngàn vạn thuê du

thuyền ba ngày, chỉ để làm vừa lòng bạn gái giận dỗi... Dĩ nhiên sau đó cô gái

kia cũng bị dày vò trở lại. Đứng trước tiền bạc, không có việc gì là không làm

được!

Lúc này Thiên Nhãn bỗng cười nói: "Các ngươi qua đi, bên ta sẽ không tăng

giá nữa". Đám người bị tiền đập cho choáng váng bấy giờ mới tỉnh ngộ, lục tục

qua bên Tiểu Nhị. Thiên Nhãn thấy Pháo Thiên Minh và Vô Song Ngư vẫn

không sang, kinh ngạc hỏi: "Sao các ngươi sao không?".

Pháo Thiên Minh run rẩy nói: "Một đường chủ năm ngàn, gấp hai mươi lần

tức là ta nhận mười vạn, lại thêm ngươi cho ta hai đường chủ, đã là hai mươi

vạn. Ta thiết nghĩ không cần phải qua nữa".

"Ngươi có thể lấy năm mươi vạn cơ mà." Thiên Nhãn nghi hoặc hỏi.

"Ngươi bị ngốc à. Bên kia năm đường chủ là 250 vạn. Hơn nữa cộng thêm

vài trăm đệ tử, mỗi người 10 vạn. Vài chục triệu tiền thật... Hắn chỉ là con ông

cháu cha, không phải ông già nhà hắn, ta không tin hắn làm ra nhiều tiền đến

thế. Hơn nữa nếu gia tộc hắn thực sự giúp hắn trả số tiền lớn như vậy, chắc chắn

chuyện này sẽ trở thành tin tức lớn nhất trong cả nước. Như vậy gia tộc bọn họ

đừng nghĩ tới chuyện vay ngân hàng nữa, hơn nữa những khoản đã vay chắc

chắn sẽ bị đòi lại."

"Ngươi... trong tình huống như vậy mà vẫn không mất lý trí?" Thiên Nhãn

cực kỳ kinh ngạc, nam nhân này quả thực không tầm thường. Cô quay sang hỏi

Vô Song Ngư: "Còn ngươi, ngươi cũng hiểu đạo lý này à?"

Vô Song Ngư vỗ vai Pháo Thiên Minh nói: "Ta không có nhiều tâm tư đến

thế. Nhưng ta biết chỉ cần một lòng đi theo Trà, từ trước tới nay chưa bao giờ

thiệt thòi." Nói xong vỗ tay cười với Pháo Thiên Minh: "Mười vạn, không được

thiếu một xu."

"Các ngươi không sợ vạn nhất Tiểu Tuyết..."

Pháo Thiên Minh cắt ngang: "Cô sẽ không vì 30 vạn mà mất mặt trước mặt

chúng ta đâu. Điểm này ta chắc chắn."

"Thôi không nói với các ngươi nữa, ta phải tự sát đây, bà chủ của các ngươi

muốn tự mình ra nói chuyện."

"Đợi đã!" Pháo Thiên Minh gọi một tiếng.

Thiên Nhãn giật mình hỏi: "Chuyện gì?"

Pháo Thiên Minh rút kiếm đâm chết Thiên Nhãn: "Tự sát thì không rơi đồ.

Lãng phí lắm."

"Ta...” Thiên Nhãn bộc phát tiểu vũ trụ ở điểm hồi sinh, sát khí bắn ra bốn

phía.

Lãnh Nhược Tuyết mỉm cười liếc mắt nhìn Pháo Thiên Minh và Vô Song

Ngư một cái: "Các ngươi cũng coi như có lương tâm. Lát nữa đưa sổ hàng cho

Thiên Nhãn, không thiếu phần của các ngươi."

"Cảm tạ. Cảm tạ." Pháo Thiên Minh vội vàng khách sáo một phen, nói khẽ

vào tai Vô Song Ngư: "Lát nữa phải có nên giết Thiên Nhãn diệt khẩu không?"

"Ừ, ta đề nghị đầu tiên là xe đâm chết, sau đó bỏ 10 vạn tìm người gánh tội

thay. Ta tìm người, ngươi bỏ tiền."

"Mẹ nó, ngươi đọc báo lá cải nhiều quá rồi. Ý ta là chúng ta góp mười vạn

cho Thiên Nhãn xem có được không..."

Vô Song Ngư bác bỏ ngay: "Không được! Tiền thật là của mình, tiên trò

chơi là của người khác."

"Ài!" Pháo Thiên Minh thở dài: "Xem ra phải phiền đến Kiếm Cầm rồi,

muốn giữ hình tượng chính nghĩa thật không dễ dàng gì."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play