Thiên Nhãn đỏ mặt lui một bước theo Pháo Thiên Minh rồi nhỏ giọng giải

thích: "Đây là tín hiệu cho hai mươi nội ứng của Tiểu Tuyết trong Vô Địch

môn, báo hiệu có thể động thủ, dùng tốc độ nhanh nhất giết chết cao thủ của đối

phương."

"Nội ứng à?" Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh.

"Đúng vậy!" Thiên Nhãn trả lời xong, đột nhiên cảm thấy biểu cảm của

Pháo Thiên Minh có gì đó không đúng, cẩn thận hỏi: "Có phải ngươi từng làm

những gì đó không?"

Pháo Thiên Minh lại lau mồ hôi lạnh trả lời: "Không có gì."

"Nói mau!" Thiên Nhãn tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

"Ừm... Kỳ thật nửa đoạn trước ta là nội ứng của Huyết Ảnh, nhiệm vụ là

giết ngũ hộ pháp. Chuyện này ngươi biết chưa?"

"Biết! Ta không hề nói chuyện này với Tiểu Tuyết."

"Thực ra ta còn nhận một sứ mệnh thần thánh khác... tìm nội gian."

Thiên Nhãn sững sờ. Cô lập tức nghiến răng nghiến lợi, nhìn Pháo Thiên

Minh đầy căm phẫn. Nếu như có thể, cô nguyện hi sinh danh dự để ăn tươi nuốt

sống y ngay tại đây.

Pháo Thiên Minh vội vàng giải thích: "Thật ra ta mới chỉ đào được hai

người thôi!"

Thiên Nhãn khóc lóc nói: "Tiểu Tuyết dùng phương thức bán hàng đa cấp để

phát triển nội gian, chỉ cần đào được một người là Huyết Ảnh có thể dùng tiền

mua chuộc đào thêm một loạt người khác."

Pháo Thiên Minh thận trọng nói: "Bán hàng đa cấp là phạm pháp, sẽ bị

trừng trị đấy."

Thiên Nhãn gầm lên: "Ngươi còn dám nói!"

“...” Pháo Thiên Minh lập tức ngậm miệng lại, nhìn Thiên Nhãn ngây ngốc

tại chỗ, cuối cùng không đành lòng lên tiếng nhắc nhở: "Có phải ngài nên rút cờ

lại trước không? Cứ che khuất ánh mặt trời như vậy sẽ có hại cỏ dại sinh trưởng

đấy."

Lúc này Thiên Nhãn mới giật mình tỉnh ngộ, cuống quít thu lá cờ đỏ lại, hỏi:

"Bây giờ phải làm thế nào?"

Pháo Thiên Minh kinh ngạc hỏi lại: "Ngài còn dám hỏi ta nên làm gì à?”

Một cô nương tốt đẹp biết bao, mình đã lừa dối cô đến nhiều lần như vậy,

nhưng cô ấy vẫn tin tưởng mình như xưa. Mình thật hổ thẹn, thật đau lòng!"

"Ta..." Thiên Nhãn hoàn toàn bị đánh bại, hoàn toàn không biết nói gì với

nam nhân này.

"Nhưng nếu có thể giao toàn quyền cho ta xử lý, hơn nữa hậu quả do các

ngươi gánh chịu, ta có thể thử xem." Trong tình cảnh lương tâm không yên,

Pháo Thiên Minh ném ra một câu như thế.

"Được!" Thiên Nhãn nước mắt tuôn trào, tự mình thề ba lần, không đoái

hoài tới y nữa.

Pháo Thiên Minh nhảy lên nóc nhà hô to: "Các huynh đệ Vô Địch môn, hiện

tại chỉ cần rời bang đã có thể nhận được 1000 tiền thật. Giờ lập tức phản bội, cứ

giết một người có thể nhận được 2000 tiền thật. Đường chủ chấp nhận tự sát, có

thể nhận 5000 tiền thật. Cho dù thắng bại ra sao, ngày mai có thể đến trụ sở của

Hoàng Gia Thiên Đường báo số tài khoản, nhận tiền cùng ngày luôn. Có tập

đoàn Lãnh gia làm hậu thuẫn, tiền của dư dả. Xin mời mọi người lưu ảnh chụp

làm bằng chứng, cảm ơn các vị hợp tác... Mẹ nó, không ai ra tay à, tất cả tiền

thưởng tăng gấp bội." Tiền không phải của mình, y không hề tiếc rẻ. Y không

sợ người khác không động tay, cùng lắm là tăng gấp đôi lần nữa, rồi gấp đôi lần

nữa... Y còn cảm thấy đáng tiếc vì mình không phải là thành viên của Vô Địch

môn.

Một bên Pháo Thiên Minh reo hò sung sướng, một bên Huyết Ảnh lại ra

máu cam, bởi vì hắn vừa nhận được tin nhắn của Tiểu Nhị ;à vội vàng gửi liên

tiếp ba tin nhắn: "Giết!". Nhưng ngoại trừ Tiểu Nhị là nội gian có phản ứng, bốn

hộ pháp khác đều không hề trả lời tin nhắn.

Chẳng có nghề nào trung thành kém hơn người chơi, thường ngày còn phải

giữ thể diện, nhưng đổi lại trong trò chơi thì khác. Trong đời thực, nội gian là kẻ

đáng ghét nhất. Nhưng trong trò chơi lại trở thành một kỹ năng: Mẹ, hôm nay

lại có vài thằng phá của cho nhà mình một vạn đồng.

Mẹ già nhẹ nhàng vuốt đầu đứa trẻ: Đừng lừa người tốt.

Con trai gật đầu nói: Mẹ cứ yên tâm, toàn là những người giàu có tiền

không biết tiêu đâu.

Bà già: Làm tốt lắm, làm thêm vài tháng nữa, gom đủ tiền, mẹ con mình làm

chút buôn bán nhỏ.

Đứa trẻ: Vâng. Nhưng gần đây danh tiếng của con trong trò chơi đã đi

xuống.

Bà già: Chơi trò chơi thì sợ gì? Đám người lấy tiền mồ hôi nước mắt của

cha mẹ để đổi lấy vinh hoa trong trò chơi cũng chỉ là mồi ngon thôi. Hồi đó, mẹ

của con từng chơi trò chơi, đã từng dùng ngựa gỗ để cướp trang bị, mỗi lần đều

chuẩn. Đúng là người rảnh rỗi giải trí, lấy đâu ra lắm vinh hoa như thế.

Tiểu Nhị thể hiện sự thủ đoạn của mình, cũng không phải là một mình lao ra

hy sinh. Hắn nhảy lên nóc nhà hô to: "Đại ca nói, sau khi xong việc, tiền thưởng

của mọi người sẽ được nhân lên gấp ba lần." Đám bang chúng phe Võ nghe vậy

liền im bặt, chú ý nghe Pháo Thiên Minh trên nóc nhà bên kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play