Đường Đường lẳng lặng nhắn tin cho xa: "Tiểu tử này đã vô phương cứu

chữa! Nhanh chóng sắp đặt hôn sự cho hắn đi!"

Sau khi phân công xong, Đường Đường báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ

trước nhất. Kế đó, Vô Song Ngư báo cáo: có thể thực hiện xong trong vòng ba

phút. Pháo Thiên Minh xem xét thời gian rồi tuyên bố: Bắt đầu.

Ngọn núi hoang ở ngoại ô phía nam thành Hồ Châu...

Một ngôi mộ cô đơn và một cô gái cô đơn.

Pháo Thiên Minh đến trước một bước, chỉ liếc mắt nhìn bằng hữu của mình

rồi không khách khí gầm lên: "Đường Đường! Ngươi mọc não người hay là não

heo heo sao? Ta bảo ngươi đi đào mộ, thế mà ngươi lại đi tìm mồ mả tổ tiên?

Thế thì cũng thôi, ta bảo ngươi làm bia đá, ngươi lại làm ván gỗ. Ván gỗ cũng

được, nhưng chữ trên đó ít ra ngươi phải khắc, chứ dùng bút lông viết là làm trò

gì? Dùng bút lông cũng được, nhưng sao ngươi lại viết là mộ người cha đã mất

của Vi Tiểu Bảo? Lại còn dùng chữ giản thể nữa! Được rồi, những cái đó đó ta

có thể bỏ qua, nhưng tại sao ngươi lại đề Vi Tiểu Bảo, Bắc Nguyên năm ba

ngàn? Hồi nhỏ đầu ngươi có bị lừa đá vào hay bị kẹp cửa không?"

Gầm lên xong, kênh trò chuyện chỉ còn nghe thấy tiếng khóc của Đường

Đường, còn lại im phăng phắc...

Một phút sau, mọi người cùng hét lên: "Quá đáng, đúng là không phải

người!"

"Thôi được rồi được rồi! Con gái mà!" Pháo Thiên Minh rộng lượng nói.

Mọi người im lặng ba giây rồi lại hét lên: "Chúng ta đang nói ngươi đấy!"

"Mắng một cô gái như vậy, Chử Trà, ngươi thật khiến ta thất vọng quá

mức." Xa đau xót nói: "Hành vi của ngươi hôm nay không chỉ làm một cô gái

đau lòng, ngươi còn phá hủy luôn căn cơ làm người của cô ấy. Vì đâu? Chỉ vì

một trò chơi? Chỉ vì một nhiệm vụ nhỏ trong trò chơi mà bị sai sót một chút?

Ngươi có thấy mình quá đáng không? Nói đi!"

"Nói đi!" Mọi người cùng gầm lên.

"... Có!" Pháo Thiên Minh lau mồ hôi. Y đã thấy Vi Tiểu Bảo và Vụ Lý Hoa

ở xa xa, trong lòng mắng thầm: Cô nàng Vụ Lý Hoa, rõ ràng biết hiện tại bất

được, sao còn dẫn tới đây? Đành liều mạng tin nhắn cho Vô Song Ngư: Nhanh

lên, chỉ có thể liều thôi!

"Biết mình quá đáng, bây giờ phải làm sao?"

“Đường Đường, xin lỗi, ta có tội! Ta không nên lớn tiếng với cô, ta không

nên nói cô ngốc, ta lại càng không nên sỉ nhục một mỹ nữ quân nhân. Tội ta cao

hơn trời, lỗi sâu hơn biển. Xưa có Hitler, nay có Thanh Mai Chử Trà, chúng ta

đều đã phạm vào tội lỗi không thể tha thứ đối với loài người, đều là tội nhân

thiên cổ, Hoàng Hà tuy vàng nhưng không tẩy được tội nghiệt trên người chúng

ta, tuy Trường Giang tuy dài nhưng không cách nào rửa sạch lỗi lầm của chúng

ta... khủng long tuyệt chủng có trách nhiệm không thể chối từ của ta và Tần Cối.

Lão nhân gia ngài xin rủ lòng thương, đừng có khóc nữa. Nếu không việc của

Tiểu Hoa lần này hỏng trong tay cô... à không, hỏng trong tay ta.”

"Đã có thi thể, còn 45 phút nữa sẽ đổi mới!" Cuối cùng Vô Song Ngư cũng

bưng một bao lương thảo tới: "Vụ Lý Hoa chỉ có một cơ hội, khó mà giữ được

Vi Tiểu Bảo, hai người phải năm phút nữa mới tới nơi."

"Ngươi chôn mau đi!” Pháo Thiên Minh ra lệnh một tiếng rồi quay đầu nhìn

Đường Đường đang nghẹn ngào hỏi: "Đại tỷ, lửa cháy lông mày rồi, cô muốn

thế nào? Đây là khinh công bán tuyệt đỉnh đấy! Cô cứ thế này, Tiểu Hoa không

oán chết cô mới lạ.... Không đúng, chuyện này không ổn. Sao cô có thể phạm

sai lầm thấp kém được như vậy? Có phải là...”

Đường Đường lau nước mắt, vội cắt ngang dòng suy nghĩ của Pháo Thiên

Minh: "Ta tha thứ cho ngươi.”

“Vi huynh đệ, ngươi đến muộn một bước, phụ thân ngươi đã... lúc ông ấy

lâm chung, ta đã nói rõ chân tướng cho ông ấy. Ông ấy hối hận vạn phần, thừa

nhận đã có lỗi với hai mẹ con các ngươi. Vì thế, ông ấy đặc biệt yêu cầu chôn

thi thể gần Hồ Châu, để linh hồn ông ấy ở trên trời vẫn hướng về Hồ Châu, che

chở bình an cho mẹ con ngươi.”

"Cha ta đã... qua đời ư?"

Đường Đường bĩu môi lẩm bẩm: "Không biết đọc à, trên bia mộ có chữ viết

đấy."

"Ta... Ta không biết chữ!" Vi Tiểu Bảo rất xấu hổ hỏi: "Trên đó viết gì?"

Pháo Thiên Minh, Vô Song Ngư và Vụ Lý Hoa đồng thời thở phào nhẹ

nhõm: Ta thích kẻ mù chữ.

"Trên đó viết... Vong huynh Hồ XX mộ. Phụ thân ngươi và ta vừa gặp đã

tình cảm sâu nặng, mộ do ta dựng, nên ta tôn xưng là vong huynh." Pháo Thiên

Minh lau mồ hôi, số lượng chữ còn phải khớp, lừa người thật khó sống quá.

"Không đúng, chữ thứ hai không phải là chữ Tiểu à? Ta chữ gì cũng không

biết, chỉ biết có một chữ Tiểu thôi."

Pháo Thiên Minh lau mồ hôi lạnh đáp: "Chữ Tiểu mà ngươi biết... hai bên

tương đối rộng, đây là chữ huynh. Hai bên thu lại tương đối chặt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play