Kế đến là Minh Ngọc công. Cái này khiến Pháo Thiên Minh hơi lúng túng.

Thứ này không dễ tặng, trừ phi tặng cho Xa, nếu không ai cũng không dám

nhận. Nhưng Xa đã có Dịch Cân kinh rồi, cơ bản không quan tâm tới nội công

khác. Theo lý thì đương nhiên phải tặng cho Kiếm Cầm có nội lực trung cấp,

nhưng một là đã nửa tặng kiếm rồi. Hai là ca ca của người ta sẽ không đồng ý

đâu. Tặng Vụ Lý Hoa và Đường Đường cũng không thích hợp lắm... Có vợ thì

tốt biết bao. Lần đầu tiên Pháo Thiên Minh cảm nhận được nỗi đau khổ khi

thiếu bạn đời bên cạnh.

Cuối cùng, Pháo Thiên Minh vẫn không đăng Minh Ngọc công lên, mà đăng

Bạo Vũ Lê Hoa châm lên. Bầy sói lập tức xông lên: "Ta, của ta".

"Của ta!" Pháo Thiên Minh gầm lên một tiếng, có mỗi thứ này là nam nhân

dùng được. Mấy hôm vừa rồi cày quái ngày đêm cũng chẳng có chút lợi lộc

nào, chẳng thà cầm đậu hũ đập đầu chết đi cho rồi.

"Đồ hẹp hòi!" Mọi người khinh bỉ.

Pháo Thiên Minh phiền muộn, sao trước đó không ai nói mình hào phóng

nhỉ.

"Còn gì nữa không? Nếu không, hãy mau về quán rượu của ngươi, Tiểu Ngư

cũng đến, giúp ta làm nhiệm vụ." Vụ Lý Hoa hô lên.

"Chẳng phải chỉ tìm cha thôi à? Ta đảm bảo Trà tới là cha đến."

Đường Đường gửi tin nhắn cho Xa: "Ngươi đã thấy chưa? Hắn lại thành

công rồi.”

"Thấy rồi! Tiểu tử này còn giấu diếm.” Xa trả lời.

"Làm sao ngươi biết?”

"Trên người hắn có bao nhiêu sợi lông, ta cũng biết.” Xa đáp lại chắc nịch.

"... Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

"Còn làm thế nào nữa? Ngươi xem, bây giờ tặng đồ, ngay cả mắt cũng

không chớp một cái, hăng hái đến mức phá của. Ihông thể để cho hắn hoàn

thành nhiệm vụ, nếu cứ tiếp tục như vậy... Ta cũng không cách nào giải thích

với cha mẹ của hắn, chơi trò chơi thôi mà biến thành tính cách như thế này.”

"Nếu việc này không thành công thì sao?......”

"... Vậy thì hãy tìm cho hắn một bà vợ! Để cho hắn sa vào tình cảnh như

Thương Tâm, ít nhất cũng khiến hắn trở nên vô hại đối với cả người lẫn vật.”

Xa nói ra đòn chí mạng.

"Nhiệm vụ này là giúp một NPC tên là Vi Tiểu Bảo tìm cha. Phần thưởng

nhiệm vụ là một môn khinh công bán tuyệt đỉnh." Vụ Lý Hoa bắt đầu giới thiệu.

"Vi Tiểu Bảo? Có bảy bà vợ, làm nghề bán thuốc giả, mỗi tuần trả bài bảy

lần không có ngày nghỉ, Vi Tiểu Bảo này đúng không?" Pháo Thiên Minh kinh

ngạc truy hỏi.

"..." Hai nữ nhi đỏ mặt, người này sao vậy, hoàn toàn không để ý đến hoàn

cảnh, nói năng bừa bãi.

"Xin thật lỗi ạ... Ha ha, ấn tượng của ta về hắn cực kỳ sâu sắc. Cô nói tiếp

đi."

"Điều kiện đã biết là: Hiện giờ hắn 27 tuổi, thân mẫu là kĩ nữ, họ của hắn là

theo mẹ..."

"Không còn gì nữa à?" Pháo Thiên Minh lau mồ hôi.

"Không có!" Vụ Lý Hoa cực kỳ tán thưởng vẻ trấn tĩnh của Pháo Thiên

Minh. Lúc nhận nhiệm vụ này chỉ muốn vứt bỏ ngay lập tức. "Chúng ta đến Hồ

Châu tra cứu toàn bộ khách tiêu tiền tại lầu xanh trong khoảng thời gian 360

ngày 27 năm về trước. Phát hiện có đến hơn mười vạn người. Dù có địa chỉ

đăng ký, vân vân và mây mây..."

Nhưng ai cũng biết, đừng nói mười vạn người làm xét nghiệm ADN sẽ mệt

chết, cho dù chỉ tìm địa chỉ làng nào phố nào nhà nào cũng đủ mất mạng. Hơn

nữa cho dù Vi Tiểu Bảo người ta hàng ngày chu toàn trách nhiệm, chưa chắc đã

có thể kiểm tra ADn hơn mười vạn lần.

"Không còn nữa sao?" Pháo Thiên Minh tiếp tục lau mồ hôi.

"Không còn!" Ba người kia bị lây nhiễm cùng lau mồ hôi.

Pháo Thiên Minh lắc đầu thở dài, bất lực nói: "Nhiệm vụ đơn giản như vậy

mà các ngươi còn có ý tốt mời ta. Ta cũng thấy ngại giúp! Não tàn quá! Đúng là

quá não tàn." Pháo Thiên Minh đứng dậy, ngửa mặt lên trần nhà thở dài:

"Chúng sinh, tìm một kẻ địch thôi sao cũng khó, Thiên hạ vô tuyết, trí giả cô

độc, than ôi Sau bậc võ hầu, mình ta bất bại, nỗi buồn này??!"

"..." Vô Song Ngư, Vụ Lý Hoa và Đường Đường ba người không tự chủ

được mặt mày đỏ bừng, muốn tìm cái hố để nhảy xuống.

"Thôi, cảnh giới của ta không phải thứ phàm nhân các ngươi có thể lãnh

hội." Pháo Thiên Minh gõ bàn hai cái rồi nói: "Bây giờ nghe ta phân phó, tiểu

Tiểu Ngư, ngươi đi Hồ Châu... Đường Đường ngươi đi Hồ Châu... Tiểu Hoa,

ngươi dẫn theo Vi Tiểu Bảo... Trước tiên ta xin tuyên bố, việc ta giao phó cho

các ngươi đều rất đơn giản, nhưng nếu ai đó vì lý do nào đó mà không hoàn

thành thật tốt, thế thì phải trách nhiệm của ta."

"Trà ca!" Vô Song Ngư run rẩy hỏi: "Có quá nghiêm khắc không?"

"Cho nên ta mới nhờ ngươi đảm nhận!"

Vụ Lý Hoa hưng phấn nói: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ. Chử Trài, ngài

thật sự là thần tượng của ta." Nhìn vẻ mặt hưng phấn đó, nếu không có người

ngoài ở đây, chắc hẳn đã ôm lấy hôn một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play